Để lại dao găm chẳng khác nào trở thành đồng loã, nhưng Tô Mạch vẫn giao nó cho Đàm Nhạc.
Ánh sáng loé lên, cửa nhà giam mở toang.
Có điều, nó cũng không dẫn ra ngoài mà dẫn đến chỗ riêng của năm người.
Sài Cương hưng phấn hô lên: "Ha ha, thành công rồi! Chúng ta thành công rồi!"
Mắt nhìn cửa nhà giam rộng mở, lại chuyển sang nhìn Đàm Nhạc đâm dao vào tim, Tô Mạch lặng im không lên tiếng.
"Thật không hiểu nổi, đang yên lành sao phải tự sát?" Vui sướng qua đi, Sài Cương mơ hồ:
"Sống sót không tốt sao? Dù thế nào chăng nữa thì sống sót mới là hy vọng chứ!"
Hy vọng?
Không, có vài người không cần hy vọng, họ chỉ cần giải thoát.
"Tô Mạch, cảm ơn cậu!"
Trước khi đi, Đới Hưng Chương trịnh trọng nói với Tô Mạch: "Kịch bản lần này vừa khó vừa phức tạp hơn nhiều so với lần trước của tôi, nếu không có cậu, chỉ sợ chúng tôi cũng không sống nổi!
"Không chỉ Đới Hưng Chương, cả Tiêu Nhã và Mark đều ồn ào nói lời cảm ơn với Tô Mạch, khiến Tô Mạch thoáng sững người. Hai chữ"cảm ơn", cậu đã không nghe thấy bao lâu rồi?
Từ lúc trở thành một trong Tứ Quỷ, ngoại trừ sợ hãi thì cái nhìn của tất cả mọi người với cậu cũng chỉ có sợ hãi, không có bất kỳ ai dám tuỳ tiện đến gần. Dù là bác sĩ Liêu tiếp xúc nhiều nhất với cậu thì cũng không dám đơn độc gặp cậu trong tình huống không có thứ gì để phòng ngự.
Lời cảm ơn từ đáy lòng của ba người Đới Hưng Chương khiến Tô Mạch rất không thích ứng. Trên thực tế, cậu chưa hề nghĩ đến cứu người, tất cả chỉ là vừa khéo mà thôi.
Từ sâu trong lòng, cậu rất tỉnh táo, biết rõ rằng mình khác với những người này, bọn họ vĩnh viễn không thể nào trở thành bạn bè…
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi nhanh lên coi!
"Nhiệm vụ đã hoàn thành, Sài Cương cũng không còn vội vã. Vươn vai rướn người xong, anh ta chỉ vào chiếc vòng đen trên tay Tô Mạch rồi hỏi:"Anh Tô, tôi cứ tò mò suốt, cái vòng này có công dụng gì vậy? Thương hiệu gì đó, đẹp thế!
"Vòng tay? Tô Mạch nhướng mày, lặng lẽ nâng tay phải lên. Không sai, cậu vẫn luôn đeo vòng trên cổ tay, là vòng tay đặc chế — Tứ Quỷ Đế đô kẻ nào cũng có. Khoé miệng nhếch lên nụ cười quái gở, Tô Mạch chân thành khuyên bảo:"Tin tôi đi, anh không muốn biết tác dụng của nó chút nào đâu.
"Dứt lời, Tô Mạch không để ý đến Sài Cương nữa, cất bước đi đến cửa sắt. Sài Cương nhanh chân đuổi theo, hét ầm lên:"Này? Chờ tôi với!"
"Anh Tô, tôi cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn, tôi rất hâm mộ cậu, kết bạn đi mà!"
Mặc kệ Sài Cương ở sau lưng vẫn líu lo ríu rít, Tô Mạch bước vào cửa sắt, ánh sáng loé lên rời khỏi thế giới kịch bản…
[ Người chơi số 85022, chúc mừng ngài hoàn tất kịch bản diễn sinh《 Nhà cổ hoang dã 》, hệ thống đang truyền tống… ]
[ Truyền tống hoàn tất, đang tính toán phần thưởng… ]
[ 1. Hoàn tất kịch bản diễn sinh 《 Nhà cổ hoang dã (cấp thấp(1)) 》với tỉ lệ 83%, xếp hạng vàng;
(1) nguyên văn là – tức là magic is rare, không phải cứ học thì sẽ dùng được phép thuật hoặc hiệu quả sử dụng rất thấp, những nhân vật liên quan đến phép thuật khá ít dù có tồn tại, đa phần mọi người không tin/không quan tâm đến ma pháp/phép thuật.
Phép thuật ở thế giới có thể sở hữu uy lực khủng khiếp, thay đổi cuộc sống của mọi người
2. Phá vỡ thành công thế giới quan của kịch bản diễn sinh 《 Nhà cổ hoang dã (cấp thấp) 》với tỉ lệ 82%, xếp hạng vàng; ]
3.
Trợ giúp Đàm Nhạc đối mặt với hiện thực, nhận được lòng biết ơn của Đàm Nhạc;
4. Liên tiếp giết chết người chị Hạ Bội, đồng thời phong ấn linh hồn, nhận được sự oán hận của người chị;
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!