Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Đã đến buổi chiều, ánh nắng không còn cực nóng như buổi trưa, nhưng vẫn làm cho người ta không chịu nổi.
Một chàng trai chậm rãi bò lên đỉnh một cồn cát thấp bé.
Cậu bò từ dưới cồn cát lên, rõ ràng là muốn vượt qua cồn cát này.
Trong tay cậu có một thanh kiếm, cán gỗ, lưỡi kiếm cổ quái, trông ẩu vô cùng. Thiếu niên đang dùng thanh trường kiếm này xem như gậy chống để giúp mình leo lên.
Dáng người cậu gầy gầy, không cường tráng.
Áo trong làm bằng vỏ cây gai, quần dài áo dài nhưng lại đi chân trần.
Trên đầu cậu quấn một lớp quần áo, lỗ mũi che kín, nhưng lại lộ ra đôi mắt thật to, còn thấy vài lọn tóc vàng trước trán.
Chính là Châm Kim.
Đỉnh cồn cát chỉ còn cách vài bước, ánh mặt trời chiếu tới khiến Châm Kim không khỏi nheo mắt lại.
Cậu cố ý lộ đôi mắt là vì phải giữ vững tầm nhìn, đồng thời trên đường đi cũng sử dụng thính giác, khứu giác, xúc giác, cảnh giác tùy thời tùy chỗ để phát hiện kẻ săn mồi.
Ánh nắng rất chói mắt, Châm Kim nheo mắt lại vẫn thấy vài giọt nắng lấm tấm trên mi.
Châm Kim không trực tiếp vượt qua mà dừng lại ở một chỗ rất gần đỉnh cồn cát, đợi đến khi hai mắt thích ứng mới tiếp tục vượt qua.
Không phát hiện nguy hiểm gì, Châm Kim đứng trên đỉnh cồn cát trông về phía xa.
Phía trước sa mạc bằng phẳng, không còn nhiều cồn cát nhấp nhô như trước đó.
Chàng trai khẽ thở dài.
Như vậy có nghĩa là cậu vẫn phải lang thang dưới cái nắng khủng khiếp này.
Đôi mắt cậu rất đẹp, xanh biếc tựa sắc trời sau mưa. Mê mang lóe lên trong mắt liền biến mất, thay vào đó là sự kiên trì.
Tiếp tục đi thôi.
Châm Kim tự nhủ, bỗng nhiên đôi mắt xanh lam của cậu sáng lên.
Có đồ ăn!
Tu hành đấu khí khiến tố chất thân thể vượt xa người thường, cậu phát hiện cách đó không xa đang có một con nhện lăn từ cồn cát xuống trong gió.
Châm Kim vội vàng đuổi đến, không tốn nhiều sức đã bắt được nó.
Con nhện này to bằng hai ba ngón tay cái người trưởng thành, thân thể màu vàng nâu, màu gần giống cát, nhưng vẫn bị ánh mắt nhạy cảm của Châm Kim phát hiện.
Nhện có tám cái chân, nhưng lại cuộn mình lại để biến cơ thể thành hình cầu. Sau đó nó có thể ung dung lăn xuống cồn cát nhờ sức gió.
Nếu như nó tự dùng chân bò thì tốn sức hơn nhiều.
Trong sa mạc sản vật cằn cỗi này, sinh vật nào cũng có kỹ xảo riêng để tồn tại. Tiết kiệm thể lực là một việc rất cần thiết.
Châm Kim bóp rụng đầu con nhện, sau đó lắc lắc tay để cát trên người nó rơi xuống hết.
Sau đó, cậu trực tiếp bỏ nhện bỏ vào miệng, dùng răng không ngừng nhấm nuốt. Sau khi thịt nhện trở nên nhỏ vụn, hầu kết cậu nhấp nhô một chút, con nhện vào thẳng trong bụng cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!