Chương 49: Giãy dụa sống sót một mình

Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Ánh nắng bỏng rẫy như ngàn vạn mũi tên bắn từ trên trời xuống, phủ kín bề mặt sa mạc.

Châm Kim bước đi dưới ánh mặt trời, cậu cảm thấy mình giống như một con cá được nướng trên miếng sắt nóng. Để mình không bị nướng chín, cậu chỉ còn cách cố gắng đi vào chỗ có bóng râm trên cồn cát, dù vậy sau khi đi được một đoạn, cậu đã cảm thấy thể lực mình giảm sút nghiêm trọng.

Đồng thời, cảm giác đói khát bắt đầu dâng lên trong lòng.

Châm Kim liếm môi một cái, môi cậu đã khô nứt rồi, nuốt một ngụm nước bọt cũng thấy khó khăn.

Miệng đắng lưỡi khô.

Châm Kim trầm mặc, vừa chủ động giảm tốc độ, thong thả bước chân, vừa tính toán thời gian.

Vì bị hôn mê, cậu không biết chính xác thời gian đã qua bao lâu.

"Ít nhất cũng đã một buổi tối và nửa buổi sáng mình chưa ăn uống gì rồi. Cảm thấy đói khát cũng là bình thường."

Con người ở tình huống bình thường không ăn uống trong một thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ thấy đói khát. Huống chi Châm Kim còn trải qua một trận bão cát khủng khiếp.

Trải qua một trận khó khăn như vậy làm cậu mất rất nhiều sức, giãy dụa giữa đường ranh sinh tử càng làm tinh thân cậu chịu sự đả kích nặng nề.

"Đồ ăn của mình, giờ chỉ còn lại con rắn này."

Châm Kim nhìn thoáng qua xác rắn vắt trên vai, thầm nghĩ về tình cảnh của mình.

Hải đảo quá nguy hiểm, muốn sống sót ngoài hoang dã là cực kì khó khăn.

Trước đó trong rừng mưa và rừng rậm Châm Kim đã gặp nạn nhiều lần. Giờ lại vào sa mạc, tài nguyên nơi này cực kì khan hiếm, so ra thì rừng mưa rừng rậm phong phú sản vật kia đúng là thiên đường.

"Cũng may trong thời gian qua, chỉ cần có thời gian mình lại hỏi Thương Tu, biết khá nhiều cách để sống sót trong sa mạc."

Bởi còn chưa hiểu rõ về cơ chế truyền tống, nên Châm Kim từng cân nhắc trước khả năng tương lai mình cũng sẽ bị đưa đến sa mạc.

Vì thế cậu đã chuẩn bị từ rất sớm.

"Tốt nhất là tìm ra ốc đảo, mình có thể lập tức được bổ sung lượng nước và thức ăn lớn.

Giá mà gặp được cây xương rồng nào cũng tốt rồi.

Nhưng xương rồng cũng có loại này loại kia. Thương Tu bảo, có rất nhiều loại xương rồng có độc, không ăn được. Hơn nữa đào xương rồng sẽ rất tốn sức và tiêu hao nước trong cơ thể.

Làm liều sẽ mất nhiều hơn được."

Trước đây, đội thăm dò cũng bị truyền tống, lưu lạc vào sa mạc. Bọn họ chủ yếu sống dựa vào thức ăn nước uống tự mang theo.

Về vấn đề này, không phải Châm Kim chưa chuẩn bị trước.

Mỗi ngày cậu đều mang theo bên người một lượng thức ăn nước uống nhất định. Kể cả vào đêm, khi cả doanh trại chìm vào giấc ngủ, cậu cũng bày hết những thứ quan trọng nhất để sinh tồn như đồ ăn, nước uống và các loại vũ khí ra bên cạnh mình.

Đối với thủ lĩnh của đội thăm dò là Châm Kim mà nói, truyền tống lặng lẽ không tiếng động, cũng là điều không thể chống lại.

Khi truyền tống được kích hoạt, không chỉ sinh mạng, mà những vật phẩm hay đồ dùng liên quan đến sinh mạng đều sẽ được truyền tống theo.

Cho nên trước đó toàn đội thăm dò đều được đưa vào sa mạc cùng nhau, đồng thời quần áo, trang bị các loại cũng còn nguyên.

Lần này, khi truyền tống xảy ra, cả doanh trại mà Châm Kim ra lệnh xây dựng cũng được đưa đến đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!