Dịch: Gián và MinhQuis
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Một biển cát vàng.
Cát yên, gió lặng.
Mặt trời như quả cầu lửa đang cháy hết mình vì vạn vật.
Cồn cát liên miên chập trùng như những nấm mồ độc đáo.
Dưới bóng của một trong những ụ cồn kia, cát đang sột soạt trồi sụt, âm thanh càng lúc càng lớn, sau đó, từ dưới mặt cát, một bàn tay trồi lên!
Bàn tay chằng chịt vết máu này chộp vào không khí thì hơi sửng sốt. Song, khi nhận ra tình huống thì hưng phấn, đào bới không ngừng nghỉ. Mới đầu chỉ có bàn tay, sau đó là cả cánh tay, cuối cùng hố cái mở rộng, hiện ra một cái đầu.
Khi cái đầu lộ ra được một nửa, nó há miệng thả ra tất cả trọc khí trong ngực rồi lại tham lam hít đi khí nóng vào phổi.
Một ít cát thuận đà chảy ra khóe miệng và mũi.
Khụ khụ khụ!
Chàng trai trẻ vì hít thở gấp gáp nên họ sặc sụa, mãi một lát sau mới thả lỏng người.
Cậu he hé mắt. Mặc dù đang nằm dưới bóng râm của cồn cát, thế nhưng ánh nắng vẫn khiến mắt cậu bị chói, phải vô thức híp lại.
Tuy đoán được nghịch cảnh vấp phải, nhưng lúc tận mắt thấy biển cát vàng chói thì tâm trạng vẫn nặng nề.
"Vào sa mạc thật rồi. Không biết đây có phải sa mạc đoàn Thương Tu từng đi qua không nữa."
Chàng trai là Châm Kim, người suýt chút nữa chết vì ngộp thở, may mà kịp hít vào một hơi mới qua cơn nguy hiểm.
Cậu lại ngồi nghỉ một chốc, hồi được tí sức thì ngay lập tức bò ra khỏi lớp cát.
Tuy thoát khỏi cảnh bị chôn sống nhưng cậu vẫn chưa đứng dậy nổi, phải quỳ xuống, không ngừng thở dốc.
Cậu nôn khan, cát còn vương trong miệng nhuộm nước bọt thành màu vàng nhạt.
Cậu móc tai, khịt mũi, gãi tóc, lắc đầu, làm mọi cách để phủi cát xuống.
Phủi được một lát thì Châm Kim thấy hoa mắt, cậu hốt hoảng ngừng tất cả lại, chuyển từ quỳ hẳn sang nửa quỳ nửa ngồi.
Giữa nơi nguy hiểm thế này mà để cơ thể kiệt sức là ngu không tả. Tư thế nửa ngồi thế này bật dậy cũng nhanh hơn.
Sa mạc rất yên lặng, không hề có gió.
Ánh nắng nóng rực liên tục thiêu đốt biển cát vàng.
Nơi đây sạch sẽ đến lạ, trừ cát ra chẳng có cây cối gì cả.
Thứ duy nhất vấy bẩn nơi này là cậu.
Chàng trai anh tuấn ngày thường giờ đây vô cùng chật vật, trên người đầy cát bẩn.
Châm Kim cứ yên lặng nhìn hết thảy, tuy cảm giác rất khó tả nhưng lại không phản ứng gì.
Cậu liếc nhìn xung quanh, sau đó chăm chú nhìn cồn cát sau lưng mình.
Cảm giác nó như nấm mồ trầm mặc vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!