Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Cuồng phong gầm rú bên tai, tựa như tiếng đàn thú hoang thét gào.
Cát bụi xoay vần trong giông bão, đập lên mặt Châm Kim, sắc lẹm như dao.
Sức gió khổng lồ thổi bay vạn vật, lúc trái lúc phải, chợt cao chợt thấp, người bình thường khó mà đứng vững.
Dưới chân Châm Kim không còn là bãi cỏ, mà là đồi cát.
Khắp nơi đều có cát. Cát bay múa trong không trung.
Không còn thấy chút gì của rừng rậm xanh um tươi tốt nữa.
Đây là sa mạc!
Sa mạc buổi đêm.
Trong sa mạc, cuồng phong gầm thét, cát bay đầy trời, các đội viên đội thăm dò trong doanh địa rú lên sợ hãi.
Châm Kim ngẩn ra một chút mới kịp phản ứng lại, thầm giật mình, trong đầu hiện ra hai chữ...
"Truyền tống! Truyền tống lại xảy ra, lần này chúng ta đều bị truyền tống đến sa mạc."
Lần đầu tiên Châm Kim trải qua truyền tống là khi cậu đang bị đàn ong lửa truy sát. Truyền tống đưa cậu từ rừng mưa sang rừng rậm, gián tiếp cứu cậu một mạng.
Bây giờ là lần thứ hai cậu truyền tống, y hệt như lần đó, trước khi truyền tống vẫn luôn lặng yên không một tiếng động, không có bất cứ dấu hiệu nào.
Nhưng lần này số Châm Kim đen khó tả.
Cậu không chỉ bị truyền tống đến sa mạc, hơn nữa còn vào đúng lúc bão cát nữa chứ!
"Nhất định phải tập hợp mọi người lại!" Châm Kim đang định há miệng gọi, thì cả đống cát bay vào mồm.
Châm Kim đành phải che miệng lại, miễn cưỡng la lên, nhưng tiếng la đều bị tiếng gió át đi.
Gió mạnh hơn.
Những hạt cát đánh lên người Châm Kim, từng đợt tê dại đau rát không ngừng truyền đến.
Thời tiết trở nên vô cùng ác liệt.
Bão cát? Nhận ra điều này, lòng Châm Kim chùng xuống.
Tử Đế, chờ ta! Cậu đành ngừng gọi, dựa theo ký ức mà chạy vọt về phía trước.
Một cái đỉnh lều vải bay phần phật đến trùm lên người Châm Kim, giống như một con quái thú u hồn màu xám đang đánh tới trong đêm.
Châm Kim thuận tay vung lên, chỉ nghe xoẹt một tiếng, lưỡi đao sắc bén đến cực điểm cắt lều vải ra thành hai nửa, một trái một phải bay qua thân thể Châm Kim, rồi bị cuồng phong cuốn mất không tăm tích.
Những lều vải trong doanh địa này đều có cọc gỗ đóng cố định trên mặt đất, nhưng sau khi chúng cũng bị truyền tống tới, thì những cây cọc vốn cắm sâu trong đất đều bay tung toé.
Không còn tác dụng cố định, doanh trướng liền đổ sụp, sau đó bị gió bão cuốn đi.
Hỏng bét! Châm Kim thầm kêu không ổn, cậu tiến lên một chút, phát hiện chính mình không thể phân biệt rõ phương hướng.
Trước hết, truyền tống tới trong đêm tối bão cát, căn bản không có vật tham chiếu đến phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!