Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Theo dự tính của Châm Kim, đội thăm dò còn phải nghỉ ngơi chỉnh đốn đội hình hai ngày.
Lúc xây dựng doanh trại này tốn khá nhiều công sức, không tận dụng triệt để thì lãng phí quá. Chung quanh lại được càn quét sạch sẽ, đàn sóc bay cũng bị săn hết, uy hiếp duy nhất không còn nên rất an toàn.
Xác của đám sóc bay còn cần xử lý.
Kỹ thuật bắn cung của các thành viên đội thăm dò cũng cần khổ luyện thêm.
Ngoài ra, lần trước đi săn tổn thất rất nhiều mũi tên và đoản cung, đều cần bổ sung.
Lần đi săn vừa rồi thắng to, mang lại chuyển biến cực kì tốt đẹp cho tình hình của đội thăm dò.
Hiện giờ, Châm Kim đã có đủ thời gian để chế tạo vũ khí tầm xa tốt hơn.
Nhưng sau khi cậu cân nhắc toàn diện rồi, lại lý trí mà từ bỏ ý định này.
Hôm sau.
Thương Tu đến gặp Châm Kim: "Đại nhân Châm Kim, có một tin tức tốt, tôi có phát hiện mới."
"Ồ?" Châm Kim biết Thương Tu đang nghiên cứu xác của con sóc bay đầu đàn cấp Sắt: "Ông phát hiện ra ma tinh trong xác của sóc bay đầu đàn à?"
Thương Tu cười lắc đầu: "Trong người con sóc đầu đàn này không có ma tinh, ma lực trong cơ thể nó cũng rất hỗn loạn, vừa chết không bao lâu ma lực đã tiêu tán hết rồi."
Châm Kim thầm nhủ trong lòng: "Sóc đầu đàn không có ma tinh, còn trong người ta lại có một viên rất giống ma tinh."
Thương Tu không kéo dài thời gian, nói thẳng: "Là thế này đại nhân ạ. Tôi cắt dạ dày của sóc bay đầu đàn cấp Sắt ra, phát hiện trước khi nó chết vừa mới ăn no. Bởi thế trong dạ dày nó còn có rất nhiều đồ ăn chưa kịp tiêu hóa, bao gồm các loại thịt, xương cốt, lông chim, quả, cây cỏ… Trong đó tôi còn phát hiện một loại khoai."
Mắt Châm Kim lóe lên: "Xem ra sóc bay này là loài ăn tạp. Loại khoai này chúng ta có thể đi đào thử xem."
Thương Tu gật đầu: "Đại nhân, không chỉ là khoai, tôi đồ rằng trong sào huyệt của đàn sóc bay này có khả năng còn có một số lượng lớn đồ ăn dự trữ."
"Vì sao ông lại đoán thế?" Châm Kim hỏi.
"Theo kết quả giải phẫu lúc trước và những gì nghiên cứu được trên xác đám sóc bay đầu đàn này, tôi phát hiện sức tiêu hóa của chúng rất mạnh, dịch vị thậm chí có thể ăn mòn đao kiếm ở mức nhẹ. Bình thường, lúc loại sinh vật có sức tiêu hóa khủng khiếp này đói bụng, dịch vị dạ đày tiết ra làm chúng rất khổ sở. Để chống chọi với cảm giác đói bụng này, chúng sẽ nuốt một số đồ khó tiêu như đá viên… Nhưng trong dạ dày của đám sóc bay này không có những thứ như thế.
Điều này chứng minh rằng, chúng có nguồn thức ăn dồi dào.
Tình hình xung quanh chúng ta đã điều tra hết cả rồi. Tôi cho rằng, đám sóc bay này không chỉ ăn tạp, chúng còn có tập tính dự trữ đồ ăn giống loài sóc. Bình thường, bọn chúng sẽ tìm kiếm khắp nơi để thu thập đồ ăn. Khi chúng đói và khát, chúng sẽ có thể ăn ngay, tránh cho cả đàn phát điên vì đói."
"Tốt lắm." Châm Kim vỗ vai Thương Tu, thể hiện sự tán thưởng: "Chuyện này ta sẽ giao cho Lam Tảo đi làm."
"Đại nhân, xin hãy cho phép tôi đi theo. Tôi rất có hứng thú với cấu trúc cụ thể của sào huyệt sóc bay." Thương Tu hợp thời đề ra một yêu cầu nho nhỏ.
"Có thể." Châm Kim đồng ý không chút do dự.
Mặc dù để bảo hộ vị học giả già này cần nhiều nhân lực hơn, nhưng từ khi Châm Kim tiếp xúc với Thương Tu đến giờ, đã được lão trợ giúp rất nhiều. Nếu điều kiện cho phép, Châm Kim rất sẵn lòng thỏa mãn lòng ham học hỏi của vị học giả già này.
Lúc Thương Tu quay về doanh trại, trên mặt lão tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Thành quả của bọn họ cũng khiến Châm Kim vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Đúng như Thương Tu đã dự đoán, trong sào huyệt của sóc bay quả thực có dự trữ đồ ăn.
Hơn nữa, lượng dự trữ rất lớn. Đến mức lúc các đội viên nhìn thấy, rất nhiều người đều cảm thán: "Đám sóc bay này sống còn sướng hơn người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!