Dịch: MinhQuis
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Sóc đầu đàn chết sạch, đàn sóc hoảng sợ bay tứ tán.
Thắng rồi!
Thắng lớn rồi!
Châm Kim! Châm Kim! Anh em Lam Tảo khai mào, đám người bắt chước vung đấm reo hò.
"Đúng là kỵ sĩ Thánh Điện..." Thương Tu cảm thán, cũng hơi hiếu kỳ,
"Nhưng mà ban nãy là thế nào? Hai cẳng tay cậu ta đột nhiên phồng lớn lên. Là bí kỹ, hay cậu ta có biện pháp tạm thời mở khóa đấu khí? Nếu vậy phải trả giá thế nào? Rốt cuộc cậu ta mạnh đến mức nào? Cấp Vàng sao?"
Mặc dù Châm Kim từng thừa nhận với lão cậu không thể vận đấu khí, nhưng khi đó cậu vừa mới thu nhận đội thăm dò. Thương Tu đoán khi ấy Châm Kim chưa tin tưởng ai nên có khả năng che giấu thực lực khi được hỏi.
Tử Đế im lặng, dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Châm Kim.
Ai cũng biết nếu con sóc Sắt kia tiếp cận thì sẽ chết rất nhiều người. Thế nhưng Châm Kim đã cứu được tất cả.
Cậu xứng đáng là anh hùng!
Cậu nắm giữ tiết tấu của trận chiến từ đầu chí cuối.
Một lãnh đạo thực sự!
Được đi theo một thủ lĩnh như Châm Kim, các đội viên cảm giác vô cùng tự hào.
Châm Kim khẽ nhíu mày.
Cảm giác kỳ diệu kia lại biến mất như lần trước. Nguồn năng lượng bí ẩn cứ thế mà tiêu tán, hai tay cậu lại trở về hình dạng cũ.
Mệt mỏi ập vào như lũ, vồ vã như sóng.
Châm Kim vẫn trưng bộ mặt bình đạm, cố che đi cơn mệt mỏi. Cậu thầm cảm thấy may mắn: lần này đột biến ở dưới quần áo, nếu không bị khuất thì sẽ phải tìm lý do giải thích với mọi người.
Sự vui vẻ nhanh chóng tiêu đi, thay vào đó là sự nghi ngờ.
"Vậy ra nguồn gốc của sự đột biến là từ viên cầu đỏ ở tim. Nó là cái gì? Sao trông cứ như tinh hạch của ma thú vậy?"
Nghĩ đến đây cậu tự giễu… con người sao lại có hạch của thú được? Thú mới có hạch thú chứ.
Các đội viên càng tung hô càng hăng hái, Châm Kim nhìn đội lính của mình, tạm gác lại thắc mắc rồi chỉ đạo dọn dẹp chiến trường.
Ngọn lửa hừng hực được dập bằng thuốc của Tử Đế.
Hoàng Tảo đi vào vùng than lửa tìm kiếm, đi được vài bước thì nhấc lên một con sóc chết. Con sóc này bị thiêu qua lửa nên da lông đã cháy đen. Hoàng Tảo gõ nhẹ cái xác, từng mảng than vỡ ra để lộ lớp thịt vàng chín.
Hoàng Tảo hít một hơi dài, ngửi lấy mùi thơm ngạt ngào của thịt nướng.
Thịt ngon! Hoàng Tảo rạng rỡ nhìn khắp chiến trường rồi cảm thán,
"Đi săn như vậy mới đã chứ."
Mấy bữa được lệnh đi săn lẻ, hắn gần như chẳng thu hoạch được gì. Thợ săn không phải công việc dễ kiếm sống.
Ở trên biển lâu ngày, bây giờ lên rừng săn thú làm hắn nhớ những tháng ngày mệt nhọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!