Dịch: Quý
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Tuy chỉ ba mũi tên, nhưng sức ảnh hưởng đến trận chiến lại không nhỏ.
Một bên chỉ xả đạn, một bên thì đổ máu.
Trên chiến trường, một chọi một với hai chọi một là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Binh pháp luôn giống nhau ở chỗ cố tạo điều kiện lấy nhiều đánh ít, hạn chế tổn thất đến tối thiểu.
Chỉ cần lũ sóc này có sự sống, không phải ma quỷ, thì sẽ có sĩ khí. Giống như lúc trước, khi Châm Kim vừa giết sóc đầu đàn thì lũ còn lại liền sợ hãi bay tứ tán.
Số lần bắn cũng cần hạn chế.
Giương cung liên tục rất tốn sức, những người này chỉ là cung thủ hoàn cảnh, dùng sức để cận chiến sẽ sáng suốt hơn dồn vào vũ khí mới.
Việc điều cung, Châm Kim để Bạch Nha phụ trách.
Anh em Lam Tảo không có tài lãnh đạo, giỏi lắm là dẫn được đội viên ra thuyền ứng chiến. Về phần mình, Châm Kim lại không biết điều cung. Thương Tu, Tử Đế, không bàn cũng được.
Năng lực của anh thợ săn con không có gì nổi trội, nếu không gặp phải biến cố ở đây thì cậu ta chẳng khác gì những người ngoài kia, bình thường đến cùng cực. Thế nhưng dưới tình huống này, chỉ có bằng ấy năng lực cậu ta cũng cháy như bó đuốc.
Đối với cậu ta, hòn đảo này rất nguy hiểm, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều bất ngờ.
"Suy cho cùng chỉ vì có ít người tài cán nên người hơi có nghề như Bạch Nha cũng tỏa sáng được." Châm Kim thầm thở dài.
Bạch Nha dẫn quân đi điều cung, những người còn lại cũng không rảnh rỗi.
Hoàng Tảo vẫn đi săn thú, không phải kiếm ăn cho cả đoàn, chủ yếu là đi bắt chim để lấy lông vũ.
Lam Tảo vẫn lảng vảng gần tổ sóc để thám thính.
Tấm mộc và bẫy thợ săn vẫn đang được chế tác.
Dây gai từ vỏ cây liên tục được bện, sợi ngắn thì dùng làm dây cung, sợi dài thì dùng để thắt. Tuy dây đã được bện rất nhiều nhưng mọi người vẫn không ngừng tay.
Những vật thế này trông đơn giản nhưng lại rất thực dụng. Chẳng ai biết mình sẽ phải ở đây bao lâu, vậy nên phải cố tích trữ vật đa năng như dây gai.
Thương Tu bảo chúng có rất nhiều ứng dụng.
Trừ việc trói buộc cơ bản, dây gai còn có thể bện thành lưới. Túi lưới có thể đựng đồ, áo lưới dùng để mặc. Thậm chí có thể bện thành giày.
Thương Tu cũng tham dự bằng cách chế tạo một loại máy dệt thô.
Máy này làm từ mười mấy cọc gỗ cắm vào đất thành hai hàng, hai cọc đối diện nối với nhau bằng một sợi dây thành mười mấy sợi dây song song. Một nửa số dây, xen kẽ, được cố định bằng một thanh ngang.
Mỗi khi thanh ngang được nhấc thì chúng cũng bị nhấc lên theo, lúc này chỉ cần luồn một sợi dây song song với thanh ngang vào kẽ hở rồi dập thanh ngang xuống cho sợi được luồn sát xem như xong một lần dệt. Lặp đi lặp lại khoảng trăm lần thì ra được tấm vải.
Loại máy này cực kỳ nguyên thủy, hiệu suất so với máy của đế quốc như một đất một trời. Về cơ bản thì cả một ngày mới dệt được mảnh vải. Thế nhưng lại rất tiết kiệm người, năng suất cũng hơn hẳn dệt thủ công.
Những đội viên sau khi dùng máy dệt đều khen Thương Tu uyên bác không dứt miệng. Thương Tu nói lão biết máy dệt này khi nghiên cứu về người thú.
Người thú là chủng tộc chiếm cứ đại lục hoang dã, tuy nói là chiếm cứ nhưng đa số người thú sống bằng hình thức bộ lạc, so với Đế Quốc thì năng lực sản xuất và chất lượng sinh hoạt rất kém nên loại máy dệt này rất phổ biến trong cộng đồng.
Về phần Tử Đế, cô phụ trách nghiên cứu thuốc độc để diệt bọn sóc. Châm Kim ra yêu cầu rất cụ thể, cậu cần một loại độc có thể tự động phân rã hoặc phân rã khi được chế biến. Ít nhất nếu không tự rã được thì cũng chỉ có tác dụng với sóc, vô hại trên cơ thể người.
Suy cho cùng cậu liều mạng với chúng là để kiếm ăn, nếu thuốc mạnh quá thì có giết được nhiều cũng nhịn đói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!