Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Châm Kim hạ một loạt mệnh lệnh, tất cả bọn Hoàng Tảo, Lam Tảo, Bạch Nha và Thương Tu đều nghiêm tục nhận lệnh.
Nhưng khi Châm Kim nhìn một vòng thì vẫn thấy ánh mắt các thành viên của đội thăm dò lấp lóe lên không yên
Châm Kim quát khẽ:
"Hiện tại nếu như ai có ý tưởng khác thì nói ngay ra đi! Kỵ sĩ Thánh Điện trước giờ không giáng tội bất cứ ai có gan nói thật!"
Không có người lên tiếng, có mấy người há miệng muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Châm Kim trầm xuống.
Cậu biết, mình vẫn chưa xây dựng được đủ uy nghiêm của thủ lĩnh.
Thương Tu lên tiếng: "Đại nhân, quyết định của ngài thật sáng suốt. Mặc dù chuột bay đầu đàn có thể phóng điện chết người, nhưng chúng nó có số lượng rất ít. Mà khả năng bắn cung, phi dao của đại nhân trước giờ luôn bách phát bách trúng.
Trong suốt khoảng thời gian qua, chúng ta từng gặp phải rất nhiều đàn thú, trừ bầy dê thì đàn chuột bay này xem như yếu nhất. Nếu chúng ta từ bỏ, chỉ sợ sẽ không may mắn gặp được con mồi thích hợp hơn đàn chuột bay này nữa.
Tôi đề nghị chúng ta cố gắng suy xét chiến thuật để đi săn. Chiến thuật đúng đắn sẽ giúp chúng ta chiến thắng lũ chuột bay ngu xuẩn này hơn. Dù sao loài người chúng ta thông minh hơn lũ dã thú này nhiều.Tốt lắm.
"Châm Kim gật đầu, mặt lộ vẻ tán thành:"Học giả Thương Tu, ý kiến của ông cực kì đúng trọng tâm. Trên thực tế, chúng ta chỉ muốn kiếm thêm đủ đồ ăn.
Chúng ta có thể dụ từng nhóm chuột nhỏ một, khống chế quy mô chiến đấu, chỉ cần săn được đủ đồ ăn thì chúng ta không cần liều mạng với chuột đầu đàn."
Thực ra, lời này của Châm Kim chỉ là đoán mò.
Tập tính của dã thú là rất khó để phỏng đoán, nhất là khi bọn họ còn chưa quen thuộc với đám chuột bay này, thời gian bọn họ tiếp xúc với chúng là rất ngắn. Mà trên hòn đảo này, những sinh vật như chuột bay rất có khả năng là sinh vật nhân tạo, không phải tự nhiên.
Cho nên, tập tính của chúng như thế nào rất khó nói.
Dù là Châm Kim hay Thương Tu đều hiểu những điều này.
Nhưng sau cuộc đối thoại của bọn họ, đoàn người không còn dao động như trước nữa, ánh mắt một số người đã kiên định trở lại, sĩ khí cũng được nâng lên một mức nhất định.
Uy tín của Châm Kim còn chưa được củng cố, sức chiến đấu của Thương Tu rất yếu, nhưng khi kết hợp sức ảnh hưởng của hai người lại vẫn có thế cổ động tinh thần tích cực của toàn đội thăm dò.
Châm Kim càng thêm hài lòng về Thương Tu.
Cậu thầm đánh giá trong lòng: "Thương Tu biết phối hợp với ta, có lẽ ở phương diện này, ông ta còn xuất sắc hơn Tử Đế.
Tử Đế là hội trường thương hội, nhưng xét cho cùng em ấy còn quá trẻ, thời gian và công sức phần lớn đều đổ vào tu hành ma pháp.
Thương Tu thì khác, ông ta không có sức lực, nhưng ông ta hầu hạ quý tộc nửa đời người, có kinh nghiệm phong phú và từng trải, cho tới nay, đều là ông ta trợ giúp mình khống chế đội thăm dò này.
"Sau bữa lót dạ, tất cả mọi người cấp tốc hành động. Nơi này là địa hình và cảnh quan rừng rậm, phóng tầm mắt nhìn ra chỉ toàn là cây cối. Muốn làm ra đoản cung, cần vật liệu gỗ phù hợp."Bây giờ chúng ta cần hai loại gỗ, một loại dùng để làm cánh cung, loại còn lại chúng ta chỉ chọn vỏ cây, chế thành dây cung. Chọn như thế nào thì tôi không biết, còn phải nhờ Bạch Nha và ngài Thương Tu.
"Hoàng Tảo nhìn Thương Tu và Bạch Nha. Vị học giả già mỉm cười:"Mặc dù trên hải đảo này tràn ngập dã thú biến dị kì quái, nhưng cây cỏ lại rất ít biến dị.
Tôi nghĩ mấy loại cây cối này là mục tiêu của chúng ta.Bạch Nha cũng nói:Anh Hoàng Tảo, em với cha cũng từng chặt cây rừng tự chế cung đi săn. Em có nhìn qua, mấy cây này là giống với cây trong trí nhớ của em nhất."
Kết hợp giữa kinh nghiệm của Bạch Nha và học thức của Thương Tu, còn có Hoàng Tảo tự mình chặt thử cây để kiểm chứng. Ba người thuận lợi quyết định ra hai loại cây.
Sau đó là Hoàng Tảo ra tay đốn cây.
Hắn dẫu sao cũng là chiến sĩ cấp Đồng, sức lực vượt xa người tường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!