Chương 26: Thú trên đảo là nhân tạo

Dịch: MinhQuis

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Cuộc họp ở trong lều vải tiến hành vào buổi chiều.

Tổng cộng có bốn người tham dự: Châm Kim, Tử Đế, Thương Tu và Lam Tảo.

Trên đất có trải vài tấm bản đồ trải. Tấm lớn nhất đặt ở giữa, những tấm nhỏ xung quanh.

Châm Kim chỉ vào tấm lớn nhất rồi nói:

"Đây là bản đồ tổng hợp được Tử Đế vẽ lại từ tất cả bản đồ chúng ta có."

Trên Bắc, dưới Nam, trái Tây, Đông phải.

Hướng Đông Bắc bản đồ có một biểu tượng hình mỏ neo. Châm Kim chỉ vào neo:

"Đây là điểm mà đoàn các anh xuất phát, cũng là bãi cát nơi tàu Trư Vẫn mắc cạn. Theo lý thuyết thì vẫn còn khoảng năm đến sáu mươi thủy thủ khống chế tình hình."

Rồi cậu lại chỉ đến góc Đông Nam bản đồ, nơi có một cái xiên.

"Đây là nơi ta và đoàn của Tử Đế cập bờ. Nơi này còn đổ bộ ba chiếc thuyền nhỏ."

Mỏ neo và xiên là điểm xuất phát của hai con đường uốn lượn, đại diện cho lộ tuyến của hai đoàn người. Thường thì cách một đoạn sẽ có một điểm được đánh dấu, hoặc ghi chú, hoặc ký hiệu.

Chỉ có điều hai con đường này không hội lại mà bị đứt đoạn lưng chừng, giữa tấm bản đồ là một khoảng trống.

Châm Kim lại lấy ra hai tấm bản đồ khác đè vào chỗ trống. Một tấm là rừng, một tấm sa mạc. Trọng điểm là rừng rậm, nơi có quặng nhiệt của gấu ngựa đuôi khỉ, rừng tơ nhện và khe suối.

Khe suối này là nơi hai đoàn người tụ hội.

Châm Kim chỉ vào khe suối và nói:

"Chúng ta đang ở đây, điểm đến kế tiếp sẽ là chỗ này."

Cậu chỉ vào hướng Đông Bắc, chỗ neo mỏ.

Không ai phản đối.

Trên một hòn đảo cấm pháp, xung quanh đầy rẫy nguy cơ như thế này đoàn kết mới là sáng suốt. Hy vọng được cứu rất xa vời. Chỉ bằng vài người thì đóng và điều khiển một chiếc thuyền đi biển rất khó, chẳng thà sửa thuyền còn có hy vọng hơn.

"Trước mắt chúng ta có hai nan đề. Một, là thú dữ trên đường ra biển. Và hai, là địa hình biến đổi đột ngột. Ta muốn nghe ý kiến của mọi người."

Lam Tảo trầm giọng:

"Nếu ở đây không cấm ma pháp và đấu khí thì chúng ta sẽ dễ thở hơn. Hiện tại chỉ có thể dùng sức người, liều mạng là cách duy nhất. Nhưng dù thế nào thì anh em chúng tôi cũng là đao kiếm, nguyện để chủ nhân sai bảo."

Lam Tảo tỏ rõ thái độ trung thành, Châm Kim gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của gã:

"Ta mong chờ sự thể hiện của anh."

Tử Đế nghe vậy, loáng thoáng nhận ra chút bất thường, cô hỏi:

"Lời anh nói có chút vô lý. Nếu mà ở đây không cấm pháp thuật thì lũ quái ở đây cũng có thể dùng phép, vậy thì chúng sẽ càng mạnh, càng nguy hiểm hơn bây giờ rồi."

"Nhưng tôi nghĩ khác, thưa quý cô Tử Đế."

Lão Thương Tu đáp lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!