Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Ở phương diện tìm đường, hai người đều cố gắng hết sức. Dùng tinh thần dò đường không phải sở trường của họ.
Tử Đế giỏi nhất là buôn bán, còn chế thuốc và ma pháp chỉ là phụ.
Châm Kim ký ức không trọn vẹn, trước mắt cậu phát hiện thứ mình giỏi nhất là chiến đấu.
Hai người vốn định chạy tới thành Bạch Sa, ai ngờ sẽ gặp nạn trên biển cơ chứ? Ai mà ngờ sẽ lạc vào hải đảo nhiều quái thú nguy hiểm nhường này?
Hai người đi thẳng, thỉnh thoảng sẽ dừng lại kiểm tra ven đường để xác nhận phương hướng.
Hôm nay khác hôm qua, bởi vậy sách lược thăm dò cũng khác biệt, rất nhanh, họ đã vượt xa phạm vi thăm dò hôm qua, đến một khu vực hoàn toàn mới.
Cẩn thận.
Châm Kim lên tiếng nhắc nhở.
Bên cạnh họ là vách núi cheo leo, một cây đại thụ sinh trưởng bên bờ vực, vươn lên thẳng tắp tận trời. Rễ cây chằng chịt bám chặt trên vách đá.
Đáy vực cây cối rậm rạp, những cây này cao hơn cây bên vách núi đến vài mét.
Tử Đế gật đầu, đi theo Châm Kim, cẩn thận tránh khỏi vách núi.
Vách núi rất cao, ngã xuống thì thật khó nói. Đầu rơi máu chảy, gãy xương là bình thường. Bên trong vùng rừng rậm này, con người sẽ trở nên yếu ớt hơn bản thân tưởng tượng.
Dù chỉ là cổ chân bị trật, thì cũng có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Bởi vì cổ chân bị trật khiến hành động bất tiện, gặp mãnh thú tập kích sẽ không cách nào đào thoát.
Một khi trượt chân rơi xuống, cho dù thực lực cao như Châm Kim cũng phải ăn hành nhiều.
Dù sao, cậu cũng không có cách nào thôi động đấu khí.
Cách xa chỗ vách núi này rồi, Tử Đế vẫn còn mang theo run sợ mà ngoái nhìn.
Loại địa hình như vách núi này nếu ban ngày thì rất dễ tránh. Nhưng ban đêm lại không được.
Cái này quá khó khăn.
Thị lực con người vào ban đêm hạn chế rất lớn. Không có đấu khí, ma pháp trợ giúp, chỉ bằng vào hai mắt, chẳng khác biệt lắm so với kẻ mù loà.
Cứ mỗi khi bạn cho rằng mình đã an toàn thoát khỏi, kết quả bạn vừa đẩy cành cây ngăn trở bạn ra, thì lập tức thất bại, rơi xuống vách núi!
"May mà lần trước khi chúng ta chạy trốn không gặp phải loại địa hình này." Tử Đế lấy làm may mắn.
Đúng vậy. Châm Kim thầm run run, cực đồng cảm với Tử Đế.
Nếu ban đêm họ bị ong lửa truy sát rơi xuống vực, khéo bây giờ hai đứa đều thành đống xương dưới đáy vực rồi.
Càng cách xa sơn động, loại vách núi cheo leo này xuất hiện càng nhiều.
Địa hình chập trùng thấy rõ.
Chút biến hóa ấy cũng không hẳn là chuyện xấu.
Bởi vì có đôi khi, hai người sẽ đứng ở bên bờ vực, dùng tầm mắt khoáng đạt quan sát đằng xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!