Giọng của Tư Đồ Chư Nhị vốn rất trong và dịu nhẹ, giữa cơn mưa ào ạt bên ngoài cùng tâm trạng đang xám xịt của hắn, cô giống như một liều thuốc an thần đúng nghĩa.
Hạc Lập Duân cong môi cười, hắn giơ tay ra muốn chạm vào cô nhưng nhất thời ngừng lại, rút tay về: "Sao cháu vẫn chưa ngủ?"
Tư Đồ Chư Nhị biết hắn lại gϊếŧ người, tay cô rỉa rỉa chiếc tà váy mình đang mặc, "Cháu nói sẽ đợi chú… cháu không phải đứa bé thất hứa!"
Hạc Lập Duân bất ngờ.
Khi sáng hắn cũng bắn chết người, tối về máu cũng dính lên cơ thể của hắn, vậy mà hắn còn tưởng thời gian sau này hắn và cô sẽ khó hoà nhập. Có vẻ nội tâm của Chư Nhị thất thường hơn hắn nghĩ.
Hắn tiến vào nhà, vì trên người đầy máu tanh nên tinh ý không chạm vào Chư Nhị. Cô mím môi lủi thủi đi theo hắn từ phía sau.
Điện đóm trong phòng khách không bật nhưng gian bếp núc thì sáng trưng. Hắn lấy làm lạ, trên bàn còn lờ mờ thấy được một cái bát chắc đang đựng thức ăn đặt ngay ngắn.
Hạc Lập Duân cuối đầu nhìn Chư Nhị, "Cháu vẫn còn ăn tối à?"
Cô giật mình, ra sức cự tuyệt, giọng vì ngượng mà hơi run: "Cháu… cháu không ăn. Cháu nấu cho chú…"
"Ồ?
"Hắn cũng không ngờ là chỉ trong một buổi sáng hắn đi vắng mà lúc về cảm giác Chư Nhị đã thay đổi khá nhiều. Cô lật đật chạy tới dòm bát cháo trắng mình nấu cách đây ba mươi phút trước. Bất giác tặc lưỡi, cô cắn môi, thì thầm trách móc:"Ặc!
Nguội mất rồi.
"Hạc Lập Duân đi đến xem, bát cháo không lấy một chút màu sắc sặc sỡ, hay trông có vẻ ngon miệng vì nó chỉ có duy nhất một màu. Mà màu sắc này, hắn cảm thấy ngoài cô ra không ai hợp hơn. Hắn ngồi lên ghế, tiện tay xoay ghế đập đập vài cái ý muốn cô ngồi bên cạnh. Chư Nhị cũng nghe lời ngồi chung."Tiểu Nhị, bát cháo này rất giống cháu.
"Hắn dõng dạc nói. Cô nhướng mày, quay sang nhìn hắn, chớp chớp hai hàng mi đen láy:"Tại sao ạ?
"Đối với Chư Nhị, cô không thích việc mình bị so sánh với tô cháo chút nào. Nhìn xem, tô cháo vừa khô khan vừa nhợt nhạt, còn nguội nữa, không lấy được một chút cảm giác thèm ăn. Không có những tinh hoa màu sắc từ các món ăn kèm theo khác nên trông vô cùng giản dị. Hắn cười:"Vì cháu ngây thơ, thuần khiết, không bị một chút bụi trần nào vấy vào tâm hồn. Tâm hồn cháu chính là một loại màu đẹp như vậy. Cháu rất thật thà.
"Chư Nhị nghe xong liền cứng đờ người. Không ngờ hắn nghĩ cô như thế, trong một khắc có chút lúng túng. Hạc Lập Duân múc một muỗng cháo định đưa lên miệng. Chư Nhị không tránh khỏi áy náy muốn ngăn lại:"Chú ơi, cháo đó nguội rồi, để cháu mang đi…
"Mấy vế sau cô đã nút ngược vào họng. Hắn bình thản ăn liên tục không ngừng nghỉ, còn đáp với cô:"Không cần, ta chỉ muốn ăn nó vào lần đầu tiên qua tay cháu.
"Chư Nhị khó hiểu, cô thở nhẹ ra một hơi, nghị quyết trong đầu lần sau nấu đừng quá sớm. Ăn đồ nguội thật sự không ngon, cô có thể đoán ra được hắn suy nghĩ gì, bát cháo không chỉ nhạt, đến nuốt cũng không trôi. Nhưng hắn ăn cạn, lại trả lời:"Ngon lắm, cháu rất giỏi!
"Cô kinh ngạc, kinh ngạc không phải vì hắn có thể nhẫn nhịn ăn hết nó. Mà kinh ngạc vì khi hắn nói ngon, chẳng hề cho cô cảm giác mình đang được nịnh hót. Hắn đẩy cái tô qua một bên,"Cháu lấy cho ta một cái khăn, tẩm nước."
Chư Nhị nghiêng đầu, cũng không rõ hắn muốn làm gì nhưng vẫn nghe theo lời hắn. Lúc cô mang khăn tới, vừa hay chứng kiến được cảnh hắn từ tốn cởi từng cúc áo sơ mi đang dính máu của mình đi, bỏ sang phía sau.
Cơ bắp rắn chắc và thân hình chuẩn quyến rũ của một người đàn ông lồ lộ, Chư Nhị đứng khựng lại vài giây, vờ bình tĩnh di chuyển.
Cô đưa khăn cho hắn, hắn lau quanh thân trên của mình một chút.
Chư Nhị chằm chằm sững sờ. Cô nhớ, ngay cả bố cô cũng không có một thân hình đẹp như vậy. Cô biết Hạc Lập Duân rất cao và đô con nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy thấu tinh tuý bên trong ra sao. Bờ ngực lớn cứng cáp mà cô hay thường dựa vào khi hắn ôm cô.
Cơ bụng chuẩn sáu múi rất cuốn hút.
Mẹ nó! Suy cho cùng Chư Nhị cũng là con gái, phụ nữ cả thôi! Mặt cô đỏ bừng bừng, tim cũng đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
"Tiểu Nhị!"
Cô đang mất bừng tỉnh, Hạc Lập Duân lại cất tiếng nói trầm trầm ấm ấm của mình lên khiến cô giật nảy người.
"Dạ… Dạ?!"
Hạc Lập Duân không nhìn ra thái độ khác thường của Chư Nhị, hắn nói về nguyện vọng của mình: "Ta đã lau sạch rồi, chắc không còn mùi máu nữa… Ta bế cháu được chứ?
"Chư Nhị tròn xoe mắt ngỡ ngàng. Ra hắn đột ngột cởϊ áσ rồi lau chùi là để mùi máu tanh không phiền cô ngửi thấy. Chư Nhị thoáng cảm động, cô gật nhẹ đầu:"Vâng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!