Chương 42: (Vô Đề)

"Lão đại, đã tìm ra tung tích của những kẻ bắt cóc tiểu thư vào hộp đêm!" A Khương nhẹ nhàng đặt một sấp tài liệu mỏng lên bàn làm việc của hắn, khẽ khàng tóm tắt cho hắn về nội dung của cuốn tài liệu kia.

Hạc Lập Duân ban đầu chỉ hơi liếc mắt, đến khi nghe ra là chuyện quan trọng mấy hôm trước mình nhờ, hắn đã xoay ghế cầm cuốn sơ yếu nhìn xem.

Tập tài liệu với chiếc bìa màu xanh biển đậm nhưng những điều được ghi lại bên trong đa phần là sơ yếu lý lịch… còn có một số bằng chứng bao gồm hình ảnh trắng đen, các thông tin quan trọng mà thuộc hạ của hắn điều tra được.

Hạc Lập Duân rất cẩn thận di mắt lên từng con chữ được viết bên trong tờ giấy trắng. Vẫn linh hoạt nghe A Khương đứng bên cạnh nói thêm vài chi tiết:

"Những kẻ có sơ yếu lý lịch là những kẻ làm việc chính bắt cóc tiểu thư. Hiện đã bị bắt và giam giữ, bọn họ vốn sau khi làm xong nhiệm vụ đã được ai đó tống cho một số tiền không nhỏ hòng bỏ trốn. Tuy vẫn không thoát khỏi tay chúng ta nhưng bọn họ tuyệt nhiên không nói ra ai là người đứng sau vụ việc."

Hạc Lập Duân đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt sắc lẹm của hắn ngày càng nheo lại. Cuối cùng, hắn dùng tay gập mạnh hai bên bìa sách một tiếng "bộp", thẳng thừng đứng dậy.

"Người có khả năng cao như thế, ngoài con gái nuôi của Lưu Giang ra thì còn ai chứ?

"Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, vạn vật nhất cử nhất động đều nằm trong tay hắn. Chỉ qua vài dòng ngắn gọn hắn đã biết được cách hành động này là của ai. Hốc mắt hắn ẩn ẩn hiện hiện những sợi tơ máu, không giấu nổi vẻ giận dữ. Hắn vươn tay đưa cuốn tài liệu qua cho A Khương, nghiêm túc dặn dò:"Mang tới cho Lưu Giang đi."

A Khương ngớ người, nhíu mày hỏi ngược lại hắn: "Lão đại… thật sự chuyện này cần làm như vậy ạ?"

Hắn lạnh lùng gật đầu, hờ hững:

"Xem Lưu Giang muốn con gái về nước chăm sóc rốt cuộc là đã chăm sóc cái gì? Hay suốt ngày tìm cách hại người khác? Đi đi!"

Lệnh của Hạc Lập Duân đã đinh ninh thì anh làm sao dám cải? A Khương cúi đầu chín mươi độ: "Rõ!

"Thực chất, A Khương ban nãy còn hơi lưỡng lự cũng bởi ai ai đều biết, Lưu Giang cực kì ghét con gái làm việc ấu trĩ và vô nhân tính kiểu thế. Dù trên tay ông ta đã từng vô số lần vấy máu người, song ông ta chưa bao giờ cho phép Lưu Sở Nhị đi theo khuynh hướng mưu tâm kế hiểm. Lưu Giang cũng giống Hạc Lập Duân, chỉ cần nhìn qua tập tài liệu thì chắc chắc liền biết đó là Sở Nhị làm. Nhưng suy cho cùng ông ấy chỉ vừa mới khỏe bệnh, Hạc Lập Duân đã vô tình dùng tuyệt chiêu như muốn tăng xông thế này, coi ra hắn đã không còn giữ lại cái gọi là"tình nghĩa

"với Lưu Sở Nhị nữa rồi. …"Duân?

"Sở Nhị ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao cao tại thượng của hắn đứng trên bậc cầu thang. Ánh mắt cô ta ngập tràn niềm vui và mong ngóng. Hắn nhếch mép, con ngươi đục ngầu vô cảm:"Cô nghĩ lực lượng của tôi là một trò đùa?"

Sở Nhị khựng hình, vốn không hiểu ý nghĩa của câu từ hắn vừa thốt ra. Mồ hôi lạnh giống như trực giác tứa chảy: "Anh… anh nói vậy là sao?"

"Lưu Sở Nhị, tôi là vì Lưu Giang, là vì tình nghĩa bạn bè lâu năm mới cho cô ở lại đây. Không phải để cô hại Chư Nhị!

"Hắn trừng mắt, gằn giọng. Tiếng nói của hắn thốt lên lớn tới độ tưởng chừng như bất kể ai trong nhà cũng đều nghe thấy. Xung quanh giang sơn Sở Nhị rung chuyển như có động đất. Đầu óc cô ta đau nhức tựa hồ vừa bị ai cầm búa đao bổ một nhát ai oán. Cả người cô ả run bần bật, mặt mũi trắng toát, hai cánh môi lấp bấp không nên lời:"Em… em… chuyện đó…"

"Sao tôi biết có phải không?"

Hắn nhướng mày, gương mặt vẫn chẳng một cảm xúc,

"Cô thật sự tin rằng ngoài cha cô thì không ai có khả năng đào lên bằng chứng cô hại người? Hay cô nghĩ rằng tôi sẽ khoan hồng tha thứ cho cô? Lưu Sở Nhị, chỉ với tiền không đủ để đám du côn do cô kêu gọi cao chạy bay xa đâu!"

Sở Nhị giờ phút này như người không xương, cô ta ngã khuỵu xuống đất, đồng tử ngân ngấn nước chuẩn bị rơi lệ. Hạc Lập Duân khoanh hai tay trước ngực, xem xem cô ta định bao biện gì.

Quả nhiên ngay sau đó Sở Nhị đã bò tới níu lấy ống quần của hắn, oà than.

"Xin anh! Hạc Lập Duân! Em không cố tình đâu… chuyện này… cũng đều là do con bé gây sự với em trước!"

Hắn bật cười, hất chân ra để tránh khỏi đôi bàn tay của Sở Nhị, "Con bé thì có lý do gì để gây sự với cô? Lưu Sở Nhị, Lưu Giang cho phép cô về Chỉ Chân không phải để cô hại người của tôi!"

Sở Nhị nghe đến cái tên Lưu Giang thì đầu ả quay mòng mòng như chong chóng, hai mắt cô ta trợn tròn, lắc đầu liên tục tuyệt vọng:

"Không! Duân, xin anh! Cha sẽ gϊếŧ em mất!!"

Nhưng vốn dĩ những lời cầu xin đó lọt qua tai hắn cũng giống như vịt nghe sấm mà thôi, cô ta càng khẩn cầu, hắn càng phô trương sự tuyệt tình của bản thân: "Lúc cô hại Chư Nhị, có nghĩ rằng mình đang gϊếŧ con bé không?"

Sở Nhị khóc nức nở, từng giọt nước mắt mặn chát thấm đẫm bậc cầu thang: "Vậy tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng là con bé đó?! Em quen anh đã lâu như thế nhưng từ xưa đến giờ tại sao anh chưa từng quay mặt lại nhìn em?!

"Cô ta hét lên, giọng trở nên khản đặc, tức tưởi. Hạc Lập Duân rời khỏi tầm nhìn của Sở Nhị, đi đến chiếc ghế sô pha trong phòng khách, thản nhiên ngồi xuống:"Tôi chẳng thể nào động lòng với người như cô được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!