Chương 39: (Vô Đề)

Hơi ấm từ đầu ngón tay của hắn chạm truyền tới môi cô khiến Chư Nhị đỏ chín mặt. Cô mím môi, lập tức dịch lùi lại về sau một bước hòng tránh những tiếp xúc thân mật giữa hai người.

Lời lẽ cũng vì bối rối mà trở nên lủng củng: "Cháu… Chỉ… chỉ là son dưỡng thôi.

"Mặc dù đúng chỉ là son dưỡng, song khi tô lên môi Chư Nhị vẫn nổi bần bật, mọng hồng như một trái đào chín. Điều này làm Hạc Lập Duân không vui vẻ tí nào. Hắn di mắt liếc nhìn từ đầu tóc đến quần áo trên người cô, cảm thấy hình như Chư Nhị đã chăm chút hơn trước rất nhiều. Hắn đưa tay lên che trước miệng, ho khan:"Không phải tâm trạng của em không tốt ư? Thật sự mới đó đã muốn đi học lại rồi?

Không cần nghỉ ngơi thêm?"

Chư Nhị lạnh giọng, đáp: "Ai bảo tâm trạng cháu không tốt? Giờ cháu rất ổn, cháu còn phải ôn thi tốt nghiệp nữa!

"Hạc Lập Duân đen mặt, không gian xung quanh cũng đồng thời âm đi vài độ. Ánh mắt hắn đối mắt với Chư Nhị là một sự giận dữ nhưng lại cố kìm nén kích động. Ánh nhìn của cô dành cho hắn tựa hồ là một quyết tâm nảy lửa muốn tránh xa hắn. Hắn hắng giọng:"Chư Nhị!

"Hắn chợt nhớ lại những lời cô nói hôm trước với hắn. Cái gì mà bảo hắn hãy vứt bỏ cô đi? Cái gì mà muốn chia tay với hắn ấy nhỉ? Hắn bật cười hờ hững. Chư Nhị bấu chặt từng ngón tay mình vào hai bên dây đeo ba lô, cố gắng hít thở thật đều để che giấu đi cảm xúc sắp vỡ oà của bản thân, trông cô bấy giờ rất ư là hung dữ, gan sắp to bằng trời."Chú gọi cháu làm gì?

Sao chú không gọi cô Sở Nhị ấy?"

Chỉ trong tích tắc cả gian phòng khách đổ rạp xuống những tản đá lớn, ai nghe xong câu nói kia rồi nhìn bản mặt Hạc Lập Duân đều âm thầm khóc ròng bỏ chạy. Quản gia còn phải lau lau những dòng mồ hôi lạnh chảy như thác nước hai bên thái dương:

"Ôi tiểu thư của tôi ơi! Mới sáng ra cô đã quậy gì thế này?!" Ông thầm than.

Hàng mày đen ngầu của hắn nhíu chặt, hốc mắt cũng hằn lên những tia máu đỏ, hắn chụp lấy cổ tay bé nhỏ của cô, siết chặt: "Tư Đồ Chư Nhị!

"Quát lớn. Chư Nhị bị hắn làm cho đau ai oán, ngũ quan cô nhăn nhúm, cắn răng vồ táp lại hắn:"Chú buông cháu ra trước đã!"

Hắn nghiến từng chữ một, như chỉ hận không thể đè cô xuống rồi phạt cho cô sợ:

"Muốn tránh né tôi? Muốn tôi vứt bỏ em? Không phải tôi đã nói rồi sao, có mơ cũng đừng nghĩ mơ được như thế!"

Chư Nhị không quan tâm đến mấy lời kia, chỉ nhận định rằng bàn tay của người đàn ông to khỏe ấy sắp khiến cô trẹo cả xương cổ tay, "Chú! Cháu đau lắm đấy!!

"Cô hét to phản kháng. Hạc Lập Duân giật mình, bàn tay của hắn thả lỏng hơn và cuối cùng để Chư Nhị được tự do. Nhìn cổ tay đã đỏ mẫn lên rồi lại nhìn đôi mắt còn ngân ngấn nước, hắn lúng túng vô cùng."Chú chẳng để ý gì đến cảm xúc của cháu cả!!"

Dứt câu, cô co chân chạy lướt qua người hắn để lại cho hắn cả một khoảng không yên tĩnh. Hạc Lập Duân sững người, hình ảnh Chư Nhị nổi điên lên sắp oà khóc khiến lòng hắn quặn thắt. Hắn tự hỏi, có phải thời gian qua hắn đã bỏ lỡ điều gì không? Hắn còn tưởng hắn rất hiểu cô, đi giày trong lòng cô rồi?

Chư Nhị chạy ra sân, quản gia vừa thấy cô đi khuất bóng thì mới bẻng lẻng lại gần hắn: "Ông chủ, ngài ăn sáng chứ?"

Lòng hắn đã nguội lạnh, không ai đoán được cảm xúc của hắn hiện tại, hắn xoay lưng cầm áo khoác ngoài mặc vào, bất cần trả lời: "Dọn dẹp đi!"

Suốt quãng đường từ nhà đến trường, trên xe im thin thít không một tiếng động. Ngoài tiếng nhạc từ đài phát thanh vang lên giòn giã thì chẳng ai mở miệng nói lấy một lời.

A Khương lái xe ở hàng ghế trên liên tục lạnh sống lưng, làm việc cho Hạc Lập Duân đã lâu, cảm nhận tâm trạng của hắn u tối anh cũng trải qua nhiều rồi nhưng phải công nhận vị tiểu thư của bọn họ có sức công phá rất lớn.

Đây là lần đầu tiên A Khương thấy hô hấp của mình bị lệch nhịp theo tâm tình của hắn tới vậy.

Bánh xe ô tô dừng trước cánh cổng trường màu vàng đồng quen thuộc. Chư Nhị từ nãy giờ đều rất băn khoăn, cô vác cặp lên, mở cửa bước xuống nhưng không đi thẳng luôn.

Quay mặt lại, ậm ừ đôi lời: "Cháu… đi học…"

Cô lén nhìn hắn, không thấy rõ gương mặt của Hạc Lập Duân. Hắn đang chống cằm nhìn ra ngoài từ cửa sổ bên kia, hoàn toàn phớt lờ Chư Nhị.

Cô thở dài một hơi nặng nề.

Xem ra cô nghĩ nhiều rồi. Chư Nhị cất bước vào trường.

Khi cô quay lưng, hắn vẫn không nhìn lại. A Khương để ý coi rốt cuộc hắn đang muốn làm gì tiếp theo nên không vội lái xe đi.

Quả nhiên sau đó hắn đã lấy từ trong túi một chiếc bật lửa và hộp thuốc lá. Khói thuốc bay lượn lờ theo từng nhịp rít của Hạc Lập Duân sau đó. Phải nói, A Khương căng thẳng vô độ.

Tâm trạng hắn đã không tốt như thế, có vẻ lượng công việc hôm nay sẽ phức tạp hơn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!