"Ồ, một thiếu nữ mới trổ mã? Được! Rất được!"
Xung quanh khung cảnh tối đen như mực, đầu óc Chư Nhị quay điên cuồng, choáng váng vẫn không tài nào mở to mắt ra để nhìn xem rốt cuộc mình đang ở đâu. Toàn thân cô như bị mấy bao tải đè xuống, ê ẩm vô cùng.
Trong cơn mơ hồ, cô nghe loáng thoáng được vài âm thanh do người nói chuyện, nội dung vô cùng dơ bẩn, khiến cô theo quán tính loại trừ những thông tin tiêu cực được tiếp vào não bộ. Chỉ duy nhất một điều làm Chư Nhị để ý và vặn óc suy nghĩ.
Trước tầm nhìn ảo ảo, cô thấy một người đàn ông với bộ dạng béo núc ních, miệng mồm cười tươi như hoa, mà là một nụ cười đầy vẻ dâm ô. Gã di con mắt mình chầm chậm từ gương mặt xinh đẹp của Chư Nhị dần trượt xuống cơ thể cô, khiến Chư Nhị ngứa ngấy vô cùng.
Gã cứ luôn miệng khen ngợi ngoại hình của cô, không hề bận tâm rốt cuộc đứa con gái trước mặt gã đã được bao nhiêu tuổi. Dường như gã còn đang bàn giao với ai đó, xong xuôi gã trịnh trọng bước đến chỗ Chư Nhị, lập tức vươn tay ra chạm vào khuôn mặt cô.
Chư Nhị có đau đến mấy cũng không thể tránh khỏi kinh hoàng, cô trợn mắt, tức khắc hất mặt sang né đôi bàn tay nhơ nhuốc của gã.
"Hả?! Còn biết kháng cự? Đúng là vô lễ!"
BỐP!
Chỉ vừa mới dứt câu, gã đã giáng vào má cô một cái bạt tay vừa rát vừa khó chịu. Chư Nhị hiện đang bị bịt miệng lại bằng một miếng băng đen, hoàn toàn không thể la làng, chỉ có thể lẳng lặng cảm nhận cơn đau. Cô cũng không ngốc đến độ chẳng biết bản thân đang ở chỗ nào.
Đằng sau gã béo kia là cả một gian phòng rộng lớn nhưng không lấy nổi một ánh đèn sáng đàng hoàng. Chỉ có ba bốn mấy cái đèn xanh hồng nhấp nha, nhấp nháy.
Mà trong phòng còn đang có năm sáu người ngồi yên vị trên ghế sô pha dài, bọn họ cười cợt, tay cầm mấy ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại, thái độ thích thú như đang xem trò vui.
Gã đàn ông kia nhanh chóng giữ cằm Chư Nhị lại, gã áp mặt mình gần sát mặt cô trong gang tấc, hắng giọng:
"Đã là thứ dùng để mua vui cho lão gia ta thì đừng ngoan cố làm gì! Vô bổ!"
Chư Nhị nhíu mày sâu, mùi rượu nồng nặc hoà với hơi thở gớm giếc, tanh tởm của gã phả vào mặt cô khiến Chư Nhị khóc không ra nước mắt, ruột dạ cuộm lên chỉ thiết nôn hết tinh chất trong cơ thể ra ngoài.
Cô cựa quậy, nhất mực đẩy gã tránh xa mình.
Chư Nhị không rõ ai đã đưa mình tới cái nơi bại hoại này, chỉ biết những kẻ dòm ngó cô xung quanh thật kinh dị.
Chư Nhị chống đối bao nhiêu, gã già kia càng đánh cô nhiều bấy nhiêu, đánh đến hai má cô sưng tấy. Nước mắt Chư Nhị rơi ướt mặt nhưng không thể nói được lời nào, cũng chẳng dám thốt lên bất cứ thứ tiếng gì.
Miệng cô đang bị bịt, thử nghĩ chỉ cần cô phát ra bất cứ loại âm thanh nào nó cũng sẽ tự khắc trở thành nguyên do cho việc khơi mào thú tính trong lòng gã kia.
"Con nhỏ ranh này! Đã bị bán vào đây mà còn tỏ vẻ bản thân sạch sẽ gì?!" Gã già tức tối, không tiếc lời nhục mạ cô.
"Không nói nữa, bê nó đi đi.
"Rồi gã lại ương giọng hô lớn. Chư Nhị mở to mắt, câu này nói ra cũng có nghĩa cô sẽ bắt đầu"phục tùng" cho gã. Chỉ cần nghĩ bản thân đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ chạm vào người, cơ thể cô đã rợn hết da gà da vịt.
Chư Nhị sợ đến run bần bật, cô thấy gã ta cong môi hớn hở, còn hai ba tên áo đen, mặt mũi nhìn như giang hồ đang bước về phía mình.
Cô lắc đầu liên tục, tay chân múa may không thôi nhưng đều vô ích. Không chỉ miệng, ngay cả cổ tay và cổ chân Chư Nhị cũng bị buột lại với nhau, làm sao kháng cự được gì.
Bọn họ túm lấy hai cánh tay cô một cách mạnh bạo, còn lôi cô đứng phắt lên quá quắt.
Chư Nhị đứng thì không vững mà lũ người kia cứ xem cô chẳng khác nào con búp bê, tự ý điều chỉnh.
Phát giác ra bọn họ đang định đưa cô đi đâu đó, Chư Nhị kinh hãi vô cùng, chỉ muốn hét toáng loạn hay làm gì đó để thoát khỏi sự áp bứt ấy.
Lực tay của hai người đàn ông lôi cô đi rất mạnh, vừa mạnh vừa như bấu xé vào da thịt cô làm nó rã rời.
"Chờ đã!
"Chợt, một giọng nói của nam giới khác lại vang dậy. Hai tên tay sai cũng theo đó mà dừng bước, Chư Nhị thảng thốt quay mặt lại nhìn. Ở vị trí chính giữa phòng, một người đàn ông khác, ăn mặc cũng rất khoa trương, tay đàn cầm điếu thuốc lá hút hít không ngừng. Ông ta nhẹ nhàng vùi đầu thuốc xuống chiếc gạt tàn inox trước mặt mình, song lại ngẩng mặt dòm xem Chư Nhị."Con nhỏ đó, để tao!"
Câu nói của ông ta oan oan khắp phòng, trong một chốc cả gian phòng đều lặng im, ai cũng như đang nín thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!