Gương mặt Hạc Lập Duân bỗng chốc tối sầm lại, hàng mày rậm của hắn cũng hơi chau, giọng nghiêm nghị: "Sao lại muốn đưa về?"
Người từ đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời:
"Lưu Hải càn quét gần hết tài sản của ngài ấy, giờ đã bỏ đi rồi. Nếu muốn Lưu Giang tự tay trừng trị kẻ trác táng như Lưu Hải thì cần một khoảng thời gian nữa. Ngài ấy nói, trong khoảng thời gian này rất cần một người thân chăm sóc, tất nhiên không thể phiền hà đến lão đại."
Hạc Lập Duân vươn tay lên day day ấn đường.
Song, hắn di tầm nhìn về phía Chư Nhị đứng bên cạnh nhưng rất nhanh sau đó đã lảng tránh: "Ừm, đặt vé máy bay đi. Lưu Giang đã nói là muốn thì chắc chắn phải làm rồi.
"Bảo một người quyền lực và cao ngạo như Lưu Giang xin xỏ, khẩn cầu chính là chuyện hoang đường nhất. Ông ấy nói với hắn đưa Sở tiểu thư nào đấy về nước, cốt cũng chỉ là báo cho hắn một tiếng lịch sự thôi. Hắn có thể từ chối sao? Cúp máy, hắn thở dài một hơi nặng nề, ánh mắt nhìn cảnh trời mưa tầm tã đằng trước rất xa xăm. Chư Nhị cũng cảm nhận được có điều không ổn sắp xảy ra, bàn tay nhỏ nhắn vò chặt lấy chiếc áo khoác đen ban nãy hắn trùm cho mình."Chư Nhị, em còn muốn xem phim không?
"Hắn quay sang, cuối cùng cũng mở lời để tâm đến cô. Chư Nhị cười trừ, lắc đầu:"Không ạ. Về thôi!"
Phải công nhận, bản thể chất của Chư Nhị đúng là quá yếu. Chỉ mới dầm mưa một chút, hôm đó trở về nhà cô lại sốt li bì. Không ăn, không uống từ sáng đến tối chỉ nằm lì trên giường.
Hạc Lập Duân có mang cháo trắng vào phòng ý đút cô ăn, nhưng Chư Nhị mệt tới độ bảo với hắn đặt bát cháo bên cạnh, chừng nào cô có sức lực hơn sẽ ăn.
Hạc Lập Duân biết cô không thoải mái, ngoại trừ cho cô uống thuốc hạ sốt thì cũng làm theo lời.
Khi Chư Nhị tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đầu cô có hơi đau buốt nhưng thân thể đã đỡ mệt hơn. Nhìn bát cháo đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi lại nhìn căn phòng ngay cả một chút hơi người cũng không có, một nỗi thất vọng tràn trề ập đến.
Chư Nhị theo thói quen cũ, có ý định đi xuống nhà tìm người trước. Bước chân yếu ớt nhấc nhẹ từng dặm trên bục cầu thang màu gỗ sẫm. Khi chỉ còn cách vài bục nữa là chân cô tiếp đất thì từ ngoài sân, mấy tiếng xe ô tô gầm ghì lên đánh động vào sự chú ý của cô.
Chư Nhị theo tiếng âm thanh kia nhìn ngó, vừa hay cánh cửa dẫn vào nhà đột ngột mở ra. Cô nghĩ là Hạc Lập Duân vừa từ bên ngoài trở về nhưng lạ thay, người đi vào là một phụ nữ.
Tròng mắt Chư Nhị rung lên ngỡ ngàng.
Người phụ nữ xa lạ đó mặc một chiếc áo cao cổ màu mức dâu, bên dưới là chiến quần tây đã thấm nước mưa lên tới đầu gối, vì vậy mà cô vén ống quần rất cá tính mà cũng có chút cam khổ.
Mái tóc dài bồng bềnh thả tự do, ẩm vài tia nước từ thượng đế. Điều đáng nói, cô gái này không hề trang điểm, trên gương mặt tự nhiên chẳng lấy nỗi một chút phấn hay một chút son.
Cô ấy không thấy Chư Nhị, tay xách va li kéo thẳng về phía phòng khách. Đặt va li yên vị ở một góc tường, còn rất tự nhiên rút cả mớ khăn giấy lau lau tay và mặt mũi.
Thú thật, Chư Nhị từ nãy đến giờ đều không thích hành động quá mức tự nhiên của cái người từ phương trời nào tới kia. Dù sao đây cũng không phải nhà cô ấy, có thể lịch sự một chút?
Chư Nhị nhăn mặt, còn đang suy nghĩ kế tiếp mình phải làm gì, chợt từ phía cánh cửa ra vào, Hạc Lập Duân phong thái uy nghiêm, cao cao tại thượng nhưng rất hùng hổ đã đứng trước tầm mắt cô.
Cô giật mình lặng im.
Vậy càng rõ, người phụ nữ kia lẽ nào là bạn của hắn?
Bạn của hắn? Câu hỏi này khiến Chư Nhị phải xem xét lại. Đầu cô rít lên từng hồi co giật.
Cô để ý, hình như hắn còn đang định mở miệng nói chuyện với cô gái đó lại tự dưng ngừng giữa chừng.
"Chư Nhị.
"À, hắn không giống cô gái kia, hắn thấy cô rồi. Hạc Lập Duân nhanh chóng trút bỏ chiếc áo khoác nâu đã ướt của mình ra treo lên cây móc quần áo. Chư Nhị theo quán tính lùi chân về sau vài mi -li mét. Nhưng biết bản thân không trốn được,"Chú!
"Hắn chạy tới bên cạnh cô, điều đầu tiên hắn làm là đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Hơi lạnh tay hắn vừa từ bên ngoài trở về khiến toàn thân Chư Nhị run rẩy, rét như đá mà! Cô nhíu mày, tránh mặt khỏi cách tiếp xúc chênh lệch về tứ nhiệt giữa cô và hắn."Cũng đỡ rồi, đã ăn cháo chưa?
"Hắn gật đầu khá hài lòng, song hỏi tiếp. Chư Nhị hé môi khó khăn, vừa định trả lời, cái con người đang bị bỏ lơ đằng nào đấy bất chợt cắt ngang."Duân?
"Cô sựng người. Duân? Khỏi nói cô cũng biết là cô ta đang gọi ai. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dám gọi hắn cộc lốc như vậy. Chư Nhị không nhanh nhìn người phụ nữ đó, chỉ khẽ mở to mắt chằm chằm hắn. Hạc Lập Duân hắn không dễ chịu gì mấy, đột ngột nắm lấy cổ tay cô lôi tới bên cạnh mình. Chư Nhị hoang mang ngơ ngác,"Chú?
Có chuyện gì thế ạ?"
"Hình như sáng nay tôi và em chưa làm rõ một việc? Đó là nói chuyện đàng hoàng, rành mạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!