Chương 29: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Hạc Lập Duân rất giữ đúng lời hứa của mình. Mặc dù cô biết hắn luôn có thói quen dậy sớm, là kiểu người sống vô cùng quy tắc, từ trước đến nay cô chẳng bao giờ thấy bất kì một chiếc đồng hồ báo thức nào trong phòng hắn.

Song, vẫn cảm động khi hắn ăn mặc gọn gàng, tinh tươm rồi đứng trước phòng cô gõ cửa.

Lúc cô ra ngoài mở cửa cho hắn, trên người thậm chí còn nguyên si bộ đồ ngủ mỏng manh.

Nhìn hắn trong chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao, quần Tây đen lịch thiệp, tóc tai đàng hoàng, cô xấu hổ co chân chạy vào phòng tắm.

Hạc Lập Duân đứng bên ngoài đợi, còn che miệng cười thầm. Hình như hắn đang trêu cô, dẫu sao cô cũng là người muốn rủ đi chơi vậy mà còn chậm trễ hơn cả người bị động như hắn.

Chư Nhị chải chuốc cho bản thân nhanh gọn lẹ nhưng vẫn toát lên một vẻ xinh xắn gốc gác của thiếu nữ mười tám tuổi. Rồi cùng với hắn, sánh đôi rời khỏi nhà.

Bọn họ tựa hồ một đôi yêu đương nồng thắm thật sự.

Hắn bảo A Khương chở hai người đến một rạp chiếu phim lớn, khá nổi tiếng. Chư Nhị hào hứng nhưng không thốt lời nào. Suốt đoạn đường chỉ chăm chăm vào tờ quảng cáo của bộ phim "Mệnh họa thủy".

Thực tế, cô nghe đồn bộ phim chẳng có gì đặc biệt.

Tình tiết khá cẩu huyết, xuyên suốt chỉ toàn là vấn đề hành hạ nữ chính, kể lại những điều xảy ra với nữ chính trong cuộc sống phải tan thương như thế nào. Cuối cùng là cách cô ấy giải quyết vấn đề này và cái kết cùng nam chính ra sao.

Đúng, mấu chốt chính là ở đó.

Chư Nhị nghiêm túc nhìn cô nữ chính trong ảnh, ánh mắt vừa có phần đáng thương vừa có phần mạnh mẽ. Trên tay cô ấy cầm một cái cân vàng thể hiện cho quyết chí đòi lại công bằng cho bản thân, chân phải của cô thì đạp lên tường, chặn người đàn ông tướng tá to cao không cho anh ta chạy thoát.

Khung cảnh hình như hơi nóng bỏng, vấn đề quan trọng mà Chư Nhị muốn biết, là nữ chính sẽ xử lí kẻ này ra sao. Rõ ràng anh ta lừa gạt, trêu đùa tình cảm cô, là một nam chính lưu manh đúng nghĩa, thì cô ấy sẽ chọn hướng đi nào cho mình?

Cô thật sự muốn biết.

Chốc lát, bánh xe ô tô của Hạc Lập Duân đã dừng lại trước rạp chiếu phim với tông màu chủ đạo bên ngoài là màu đen cùng các lớp kính bóng loáng.

Hắn và cô bình thản khoác tay nhau đi vào trong.

Nhìn hắn rất vui tươi, chắc hắn nghĩ hai người họ đang thể hiện giống như một buổi hẹn hò thật sự. Còn với Chư Nhị, cô thấy giống như cha dắt con gái đi chơi thì đúng hơn.

Đó là vì cô biết đúng độ tuổi và khoảng cách thế hệ giữa hai người thôi!

Hắn mua vé, giọng dõng dạc: "Hai suất người lớn!"

Nhân viên bán vé hỏi thêm: "Quý khách muốn chọn vị trí ngồi ở đâu ạ?"

Hắn bình thản: "Càng cao càng tốt, tốt nhất là nơi vắng người.

"Chư Nhị nhíu mày, giương mắt nhìn hắn, trên đầu mọc nghìn dấu chấm hỏi. Vắng người làm gì? Rất nhanh sau đó, hắn đã kéo cô vào rạp. Chư Nhị khá bất ngờ, hôm nay là cuối tuần, cô còn nghĩ sẽ rất đông. Nhưng khi bọn họ vào thì trong rạp vỏn vẹn chỉ lác đác người, nếu chia theo cặp thì được bốn cặp, tính cả cô và hắn nữa là năm. Hắn kéo đệm ghế xuống cho cô ngồi, an toạ, Chư Nhị mới buông lời thắc mắc:"Tại sao lại ít người như vậy?

"Hắn chỉ cười chứ không đáp. Cả phòng chiếu phim tắt đèn tối om, phim đã bắt đầu chiếu. Cô chăm chú theo dõi, lúc đầu Hạc Lập Duân còn có vẻ quan sát một chút nhưng ai mà ngờ phim mới chiếu được hơn mười phút hắn đã ngã lưng ra sau ghế, hai mắt nhắm nghiền. Phải công nhận, cô hiểu lý do phim ít người coi đến vậy rồi. Chư Nhị còn chậc miệng, lắc lắc đầu, thở dài lẩm bẩm:"Chỉ tội cho tổ làm phim lỗ cả chục tỷ.

"Bộ phim rất tiêu cực, tiêu cực, tiêu cực! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần. Chư Nhị là người có nội tâm mong manh, những vấn đề mà nhân vật nữ chính này trải qua vô cùng bi đát, khiến cô thút thít, luống cuống tìm khăn giấy. Đến đoạn cao trào nhất, nữ chính phát hiện bản thân bị nhân vật nam kia lừa dối, cô còn nghe thấy loáng thoáng mấy hàng ghế bên dưới liên tục chê bai."Có phải đạo diễn hơi biếи ŧɦái rồi không?

Phim rốt cuộc muốn truyền đạt ý nghĩa gì? Nữ chính số khổ thế kia!"

"Thành thật mà nói, quả nhiên là xứng đáng với các nhận xét hai sao trên bảng xếp hạng."

"Ha! Hai sao? Hai sao là quá nhân từ rồi!

"Lòng Chư Nhị chua ngoa. Lẽ nào ngoài cô ra không ai đồng cảm với nhân vật chính hay sao? Cô ấy đã trải qua rất nhiều biến cố mà vẫn có thể gạt bỏ vấn đề tâm lý để sống tiếp, trả thù. Cô thấy cô ấy mạnh mẽ… Hạc Lập Duân chau màu tỉnh dậy, hắn nhìn cô hai mắt sưng tấy, ướŧ áŧ liền vương tay ra xoa xoa một chút. Chư Nhị giật mình:"Chú?

Chẳng phải chú ngủ rồi à?"

Hắn cười: "Ồn quá nên không ngon giấc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!