Chương 17: (Vô Đề)

Chư Nhị mím môi, cô lén dò xét biểu cảm trên gương mặt của ông nội, trông không có gì là vui vẻ khiến cô hơi lo lắng. Chỉ sợ chuyện một ông trùm hắc bang nhận nuôi cô là điều khó chấp nhận trong mắt ông nội.

"Sao cháu im lặng vậy? Không muốn nói gì với chúng ta à?" Ông nội ngẩng mặt chằm chằm chờ đợi câu trả lời từ cô, đồng tử kiên nghị lấn át tinh thần mỏng manh của cô bé mười lăm tuổi.

Chư Nhị rỉa rỉa váy đầm, hít thở thật sâu, cô đáp: "Vâng, đúng là vậy ạ!

"Cả không gian trong nhà bị lời xác nhận này của cô làm cho hạ nhiệt, sát khí từ ông nội bắt đầu tỏa ra. Ông hắng giọng, ho khan:"Ta còn nghe nói… người đó tên Hạc Lập Duân?" Dứt câu, khuôn mặt đang cúi thấp của ông nội hơi ngẩng lên nhìn cô.

Cô giật mình.

Ngay cả tên của hắn mà ông cũng biết. Lẽ nào vì ông đã cho người điều tra hắn? Không đúng lắm, Hạc Lập Duân là một người rất cẩn thận và tinh tường, kẻ muốn hành động theo dõi hắn đều sẽ bị tàn sát. Nhẹ thì đánh cho gãy xương, nặng thì chết không toàn thay.

Nói lý do này chẳng khả thi. Chỉ có thể là vì hắn quá nổi tiếng?

Ông nội gầm vài tiếng trong cổ họng xem như cảnh cáo cô mau khai hết thông tin thật ra.

Chư Nhị từ nhỏ đã rất sợ ông nội, ông bao giờ cũng lạnh lùng, cũng nghiêm trang. Đặc biệt, ông nội chẳng mấy khi cong môi cười, dù cho người ngồi bên cạnh ông có là bà nội đi chăng nữa.

Tim cô đập rộn vì sợ, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức, muốn chạy thẳng về nhà để không phải đối mặt với bầu không khí thật xa lạ này.

Cắn răng chịu đựng, "Vâng, chú ấy tên Hạc Lập Duân. Ông nội đừng lo! Chú ấy là người rất tốt, không hề hãm hại cháu đâu!

"Cô nói một tràng dài, rất muốn chứng minh cho ông thấy cô vẫn ổn. Nhưng hình như những điều Chư Nhị vừa làm rất vô bổ. Ngay sau đó, ông đã thốt nên một câu mà cô có thể chắc chắn rằng cốt lõi, ông chẳng quan tâm cô có trầy da sứt dẻ hay không."Ồ? Vậy Chư Nhị nhỉ? Cháu liệu có biết Hạc Lập Duân xuất thân như thế nào? Hắn ta có liên quan gì đến gia tộc Tư Đồ chúng ta không?"

Chư Nhị khựng lại trong vài giây, đôi mày mờ hơi chau, có cảm giác không lành lặn: "… Chú ấy thì liên quan gì đến Tư Đồ gia ạ?"

Cô nhỏ giọng hỏi ông.

"Ha!" Ông nội nhếch mép, dựa vào câu hỏi ngược của cô mà rất khinh bỉ. "Không biết? Vậy để ta nói cho cháu biết!"

Cất lời rồi, ông quay mặt qua hướng một người làm trong nhà, hất cằm với anh ta: "Mang tài liệu đến đây!"

Tư Đồ Chư Nhị phút chốc hoảng loạn.

Rốt cuộc ông muốn cho cô xem gì? Hạc Lập Duân, làm thế nào mà hắn có mối quan hệ với Tư Đồ gia được?

Không lâu sau đó, anh chàng giúp việc trong nhà đi tới, đặt trên bàn trước mặt cô là một tập tài liệu dày cộm.

Chư Nhị nhìn sơ qua kết cấu, hình dạng của tập tài liệu, hai tay cô đang muốn nắm lấy vật vừa mới được mang tới cứng đờ. Mồ hôi lạnh tứa ra đầy vầng trán cô, hơi thở cũng nặng nề, khó khăn hơn. Chư Nhị giương mắt nhìn ông nội. Ông nội bĩu môi, phất tay về phía tập tài liệu ý mời cô cứ xem tự nhiên.

Cả người Tư Đồ Chư Nhị nóng dần, hết sức quan ngại. Nếu cô không nhầm, thì cuốn tài liệu này là tài liệu bằng chứng kẻ thù trong truyền thuyết của nhà Tư Đồ.

Tư Đồ là một gia tộc quyền lực nhưng cũng rất thâm độc. Chiến tranh trong giới thượng lưu vô cùng tàn khốc, tuy vậy chưa ai trong số con cháu của dòng họ này thôi nghĩ đến các cuộc tranh đấu nội gia và ngoại gia ngoài cha cô.

Và chính vì họ mưu sâu kế hiểm như vậy nên từ lâu Tư Đồ gia đã âm thầm lưu lại những cái tên, những gia tộc, nói tóm gọn là những danh xưng kẻ địch vào một quyển sổ lớn và dày dặn.

Họ ác đến độ, ngàn đời ngàn kiếp đều không quên tên kẻ thù của mình, đúng kiểu sống để bụng chết vẫn mang theo mà là nghĩa tiêu cực.

Cô nhớ, khi cô còn nhỏ mẹ cô đã từng nói sơ về nó.

Mẹ cô đặc biệt không thích truyền thống hận thấu xương, khắc cốt ghi tâm thế này. Quá ích kỷ và nhỏ nhen. Bà cũng giới thiệu sơ lược cho cô biết. Hồi ấy cô vô cùng kinh ngạc, không phải một mà rất nhiều cuốn sổ ghi hận như vậy xếp thành hàng trên kệ.

Bên ngoài tập tài liệu nặng là chiếc bìa màu đen với dòng chữ được mạ vàng đã hơi cũ, ghi: "Bất cộng đái thiên", nghĩa là thù không đội trời chung.

Tư Đồ Chư Nhị khẽ cười nhạt, cô cho rằng với cái truyền thống bất di bất dịch này của Tư Đồ gia thì không sớm cũng muộn chết không yên bình. Giá như cha cô vẫn còn sống ở nơi nào đó, giá như ông có thể trở về.

Người như Tư Đồ Phong chỉ cần đòi lại công bằng cho chính mình, sau đó tự tay đốt cháy hết đống giấy tờ toàn nghe thấy tiếng la hét hỗn loạn.

Chư Nhị không dám sờ tới, cô sợ những thứ tiêu cực bên trong sẽ khiến toàn thân cô run rẩy. Nhưng ông nội cô thì không chịu nổi tính lề mề này, gõ một ngón tay cộp cộp lên mặt bàn. Chư Nhị cũng phải giở sách nhanh hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!