Chương 6: Vân Tranh phải chết!

Đêm tối, ở bên trong thâm cung.

"Đều đã điều tra rõ rồi chứ?"

Văn Đế ngước mắt nhìn Ảnh Vệ vừa tiến vào, hỏi.

"Bẩm thánh thượng, đã điều tra xong rồi."

Ảnh Vệ cung kính quỳ xuống, cẩn thận thuật lại những gì đã thẩm vấn được từ mấy tên thị vệ ban đầu ở Bích Ba viện.

Bắt vào Thiên lao?

Văn Đế đột nhiên đập vào án thư, nói giận dữ:

"Gan lớn lắm, không có lệnh của trẫm, lão tam dám tự ý bắt lão lục vào Thiên lao? Chẳng trách sao lão lục sợ đến mức muốn c·hết!"

Văn Đế tức giận, thở hổn hển.

"Thánh thượng bớt giận."

Mục Thuận hầu cận bên cạnh vội vàng tiến lên khuyên giải:

"Tam hoàng tử hẳn là chỉ muốn dọa Lục hoàng tử một phen, dù gì tâm phúc của Thái tử trước khi c·hết cũng từng đến chỗ Lục hoàng tử..."

Văn Đế hơi ngước mắt, nhìn Mục Thuận bằng ánh mắt sắc bén:

"Khanh cho rằng lão lục sẽ cấu kết với Thái tử sao?"

Chuyện đó...

Mục Thuận giật nảy trong lòng, vội vàng nói: Nô tài không biết.

"Không biết, vậy tức là không có khả năng sao?"

Văn Đế khẽ hừ một tiếng:

"Nếu ngươi là thái tử, ngươi sẽ tìm một tên vô dụng đến mức cả đời bình yên như thế này để tạo phản cùng mình không? Hắn ta có thể cho Thái tử một binh một tốt, hay có thể giúp Thái tử lên kế hoạch sao?"

Tìm lão lục tạo phản, chẳng khác nào mang trên mình một gánh nặng cả!

Người nào hơi có chút đầu óc sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế!

Mục Thuận vô cùng sợ hãi, nhưng không dám nói gì.

Văn Đế hít sâu vài hơi, lại nhìn Ảnh Vệ, hỏi:

"Sau khi lão lục trở về, xử lý những tiện tì trong viện của hắn thế nào?"

Ảnh Vệ đáp:

"Để cho bọn họ quỳ xuống tự tát vào mồm."

"Không còn h·ình p·hạt nào khác sao?"

Văn Đế cau mày hỏi.

Không có.

Ảnh Vệ lắc đầu đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!