Dù Vân Tranh có đồng ý hay không, Văn Đế đã hạ chỉ nên hắn cũng chỉ còn biết chấp nhận.
Thôi!
Ban hôn liền ban hôn thôi!
Có được quân quyền đã rồi nói sau!
Nói thế nào thì ta cũng là hoàng tử.
Hoàng tử thành thân, dù triều thần có coi thường ta thế nào thì cũng phải có chút biểu hiện chứ?
Ừ, thừa cơ kiếm tiền!
Càng nhiều càng tốt!
Có binh có ngựa thì cũng phải có lương thực chứ!
Chỉ có điều, như vậy mà ta còn phải lưu lại hoàng cung một thời gian.
Vân Lệ và Thục phi nhất định là nhân cơ hội này trả thù ta!
Khoảng thời gian mà ta ở lại hoàng thành chắc chắn là lúc mạo hiểm nhất.
Phải nghĩ biện pháp cho ổn mới được!
"Lục điện hạ, xin dừng bước!"
Đúng lúc Vân Tranh vừa đi vừa suy nghĩ thì tổng quản thái giám bên cạnh Văn Đế là Mục Thuận đuổi theo.
Vân Tranh dừng bước, quay đầu nhìn Mục Thuận:
"Mục tổng quản gọi ta có việc gì?"
Nhìn Mục Thuận, tâm tư Vân Tranh lập tức nhanh nhẹn hẳn lên.
Mục Thuận là người bên cạnh vị phụ hoàng tiện lợi của mình.
Cho dù là thái tử, gặp Mục Thuận cũng phải khách khách khí khí.
Nếu ta có thể kéo Mục Thuận về phe mình...
Rất nhanh, Vân Tranh đã gạt đi suy nghĩ kia.
Ta chẳng có quyền có thế, chẳng có chỗ dựa, lấy gì kéo Mục Thuận về phe mình chứ?
Một khi không cẩn thận, có khi còn bại lộ dã tâm của mình.
Lỡ Văn Đế biết được mục đích của ta đến đất biên quan là để nắm binh quyền thế nào, hắn tuyệt đối g·iết c·hết ta mất!
Mục Thuận cười hiền hòa nói:
"Thánh thượng truyền lệnh, cho Lục điện hạ theo lão nô đi Thẩm Gia truyền thánh chỉ, tiện thể diện kiến Lục hoàng tử phi tương lai của điện hạ".
Được thôi!
Vân Tranh đáp ứng, theo Mục Thuận lên xe ngựa xuất phát.
Trên đường đi, Vân Tranh không nói gì, vẫn cúi đầu suy nghĩ việc của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!