Ầm!
Văn Đế vừa dứt lời, mọi người đều không khỏi run rẩy như cầy sấy.
Văn Đế thật sự muốn để Dương Kế đ·âm c·hết ngay tại đại điện này sao?
Kẻ thông minh đã nhận ra, Văn Đế đây là muốn g·iết gà dọa khỉ!
"Thánh thượng, thần thật sự không biết gì cả!"
Dương Kế mặt mũi tái mét, không ngừng dập đầu van xin:
"Thánh thượng tha mạng, thánh thượng tha mạng......"
"Quân tử nói lời phải giữ lời!"
Trong mắt Văn Đế hàn quang lóe lên, trầm giọng nói:
"Trẫm hiện tại đang cho ngươi cơ hội c·hết toàn thây, khi đao thương gí vào cổ ngươi, ngươi chính là kẻ phản loạn!"
Nghe lời Văn Đế, Dương Kế lập tức sợ mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng liếc mắt cầu cứu Từ Thực Phủ và Vân Lệ.
Nhưng hai người không phải kẻ ngốc, biết rõ Văn Đế đây là muốn g·iết gà dọa khỉ, lúc này sao dám lên tiếng cầu tình cho Dương Kế!
Hai người đều ngó lơ, thuận thế nhìn xuống đất.
Dương Kế cầu xin không được.
Đáng tiếc, Văn Đế đã quyết tâm.
Cả triều văn võ, không ai dám đứng ra cầu tình cho Dương Kế.
Cuối cùng, Dương Kế chỉ còn cách đâm đầu vào chiếc cột trong đại điện, trực tiếp đâm đến đầu rơi máu chảy.
Chỉ trong chớp mắt, mùi máu tanh đã tràn ngập khắp điện.
Văn Đế cũng không ra lệnh dọn dẹp đại điện, lại đưa phong thư trong tay cho Mục Thuận, quát lớn:
"Đọc to nội dung của bức thư này cho trẫm!"
Mục Thuận không dám chậm trễ, thận trọng nhận lấy phong thư, rồi đọc to.
Nội dung của bức thư rất đơn giản.
Đơn giản chính là phân tích lợi hại, chứng minh Vân Tranh phải c·hết.
Sau đó, nó còn thẳng thắn nêu ra những phương án đối phó với Vân Tranh, để cho Ban Bố phối hợp thực hiện.
Khi Mục Thuận đọc xong, Văn Đế không kìm nổi cảm thán:
"Đại Càn ta có người tài, tử cục như thế, chỉ giải đơn giản mà khéo léo!"
Mặc dù Văn Đế đang khen ngợi, nhưng mọi người đều hiểu, Văn Đế lúc này tuyệt đối đang giận tím mặt.
"Lão Lục, ngươi cũng không có gì muốn nói phải không?"
Lúc này, Văn Đế bỗng quay sang hỏi Vân Tranh.
Hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!