Chứng kiến dáng vẻ gấp rút mấy vị quan khảo thí, Bao Lộ không thể chịu đựng được nữa.
Hắn lặng lẽ đi đến tiếp cận Vương Khang, mở miệng hỏi.
"Sư phụ, vì sao các vị tiền bối lại có vẻ hăng hái như vậy?"
Vương Khang liếc nhìn đồ đệ của mình một cái, sâu trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn mở miệng hỏi.
"Theo người thì đan thuật của Lâm Huyền như thế nào?"
Bao Lộ đương nhiêu hiểu rõ đan thuật của Lâm Huyền vô cùng tốt, vượt xa bản thân hắn, chẳng qua chỉ là nhị cấp đan sư, ngay cả linh đan địa cấp cũng đều không luyện ra được.
Nhưng nhớ tới sự việc Lâm Huyền làm cho mình bị bẽ mặt còn phải chịu phạt, trong lòng đột nhiên dâng lên không biết là lửa giận hay là sự đố kị.
"Theo con thấy cũng sẽ không tệ đến thế, đồ nhi cố gắng hai năm, khẳng định là mạnh hơn hắn!"
Trong mắt Vương Khang không hề có một tia hy vọng, càng lúc càng chán chường, một điểm tự mình hiểu mình cũng đều không có, Bao Lộ thật sự là làm cho hắn quá thất vọng rồi.
Hắn gọn gàng dứt khoát nói.
"Đan thuật của Lâm Huyền đều đã cao hơn năm vị quan khảo thí kia rồi, ngay cả ta cũng chưa chắc là thắng được hắn mấy lần."
"Sở dĩ năm vị quan khảo thí hăng hái như vậy là vì gấp rút muốn bắt đầu vòng khảo hạch tiếp theo, là bởi vì bọn họ đều đã thay đổi chủ ý rồi."
"Vòng biện đan cuối cùng không còn là bọn họ đưa ra câu hỏi cho Lâm Huyền nữa mà là thỉnh giáo!"
Thỉnh giáo!
Lời của Vương Khang giống như một đạo thiên lôi giáng thẳng xuống đầu của Bao Lộ.
Năm vị đan sư cấp ba ưu tú nhất của hiệp hội đúng là muốn thỉnh giáo một người còn không có đẳng cấp đan sư như lâm huyền!
Bao Lộ vừa rồi còn khẩu xuất cuồng ngôn, nỗ lực hai năm sẽ mạnh hơn Lâm Huyền, căn bản đều là ăn nói hàm hồ, không biết trời cao đất rộng.
Đừng nói hai năm, hắn nỗ lực một trăm chưa chắc đã bì được với Lâm Huyền!
Vương Khang không thèm để ý đến tên đệ tử làm ông thất vọng nữa, ông nói với mọi người.
"Lâm Huyền đã thi liên tiếp hai vòng, ắt hẳn là cũng có chút mệt rồi, nên để Lâm Huyền nghỉ ngơi một chút, chi bằng chúng ta đến phòng trà của hiệp hội, vừa uống trà, vừa khảo hạch."
Phòng trà?
Mọi người đều rất kinh ngạc, đây chính là khảo hạch, thế nào lại muốn đi đến phòng trà, thường ngày chỉ dùng để chiêu đãi khách quý?
Nhưng nếu đã là Vương Khang an bài, mọi người tự nhiên sẽ vui lòng.
Phải biết rằng, lá trà của hiệp hội đan sư cũng không phải là loại trà phổ thông bình thường, mà là dùng nguyên thạch bồi đắp ra linh trà.
Bình thường muốn uống trà ở hiệp hội đan sư thì bọn họ cũng không có đãi ngộ này, hôm nay xem như là hưởng ké ánh hào quang của Lâm Huyền.
Lâm Huyền không hề cự tuyệt, vừa nãy hắn cùng một lúc luyện chế ra ba viên linh đan, đan đỉnh cũng tỏa ra sức nóng, làm cho cả phòng luyện đan trở nên tựa như một cái lò lửa lớn, nóng khiến người ta rất khó chịu.
Đi tới phòng trà, mọi người đều tự giác ngồi ở nơi kém hơn.
Một tên quan khảo thí để đồ đệ của mình mang lá trà đi phân phát.
Tên quan khảo thí này mang một bộ trà cụ đi đến trước mặt Lâm Huyền, đầu tiên là hắn lấy ra một cái ấm bằng ngọc từ trong nguyên giới, sau khi mở nắp thì đổ nước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!