Trưa hôm sau, Tử Minh theo thói quen vội vã ghé qua Thái Y viện một chuyến, sau khi lấy cây sáo để quên đã gấp rút quay về điện Ninh Hoa.
Đến lúc mặt trời sắp lặn, tiểu công chúa lại sực nhớ chưa kịp hỏi thăm gì Lam Nghi, kết quả phải gọi hỏi một cung nữ.
"Lam Nghi đâu rồi?"
"Lam Nghi...?" Cung nữ lặp lại cái tên vừa nghe, mơ hồ cảm thấy nó quen thuộc, liền hỏi: "Có phải điện hạ nói đến thư đồng mới chuyển tới không ạ?"
Tử Minh hơi ngẩn ra, lộ vẻ thắc mắc: "Sao là thư đồng?"
Cung nữ thưa: "Nô tỳ nghe nó là thư đồng được quốc công sắp xếp, hình như đã từng ở lại đây vài hôm."
"Thư đồng đó giờ đâu rồi? Ta muốn gặp hắn."
Cung nữ vâng mệnh, nhanh nhẹn dẫn công chúa sang hậu viện, nơi gồm dãy phòng của các cung nhân và thư đồng. Lối đi dẫn qua hiên vắng, tất thảy cửa phòng đều đóng kín bưng. Đến gian phòng trong cùng, Lam Nghi vẫn còn đang thu xếp lại chỗ ở, hành trang được để gọn vào góc.
Trông thấy Lam Nghi đang bận làm quen với chỗ ở mới, Tử Minh đứng bên cạnh hỏi nhỏ:
"Nghe nói ngươi chuẩn bị làm việc ở đây. Lam Nghi, ngươi nói đi... ngươi có buồn không?"
Lam Nghi khẽ cúi đầu: "Không ạ, hạ thần được ở lại, nếu có thể giúp được mọi người thì cũng là phúc.
"Tử Minh thoạt nhìn qua Lam Nghi, nhận ra nó quả thực không có chút nào gọi là lo lắng, ngược lại còn thích nghi rất nhanh, tất nhiên tiểu công chúa cũng lấy làm yên tâm. Tuy nhiên thì Lam Nghi cơ bản cũng chỉ là người mới, e rằng phép tắc vẫn chưa quen, nhất định sẽ sinh ra chán nản. Tử Minh sẵn đó căn dặn thêm."Như vậy là từ nay ngươi được ở lại đây một cách đàng hoàng rồi, vậy thì ngươi nên trân trọng cơ hội này, cố gắng làm việc chăm chỉ nhé."
Lam Nghi nghe lời, ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng, hạ thần sẽ cố gắng, cảm ơn công chúa.
"___ Ngày tiếp theo, Tử Minh quay lại hậu viện trễ hơn thường nhật, theo sau là một cung nữ cầm trên tay một khay y phục. Theo lối cũ đến hậu xá của Thái Y viện, thấy Lam Nghi đang trên đường về, đôi mắt Tử Minh cũng trở nên lấp lánh."Ngươi mới về hả?
Hôm nay ngươi làm việc ở phòng nào?"
Lam Nghi dừng chân trước mặt công chúa, trả lời trong nét cởi mở: "Thần theo Lưu thái y làm quen một vài mùi thuốc ở Dược liệu phòng."
Tử Minh nghe vậy, bèn hỏi: "Thế ngươi thấy công việc có quá sức không?"
Lam Nghi lắc đầu nói: "Không ạ, thần chỉ mới làm quen thôi, cũng chưa có gì nặng nhọc."
Tử Minh gật đầu hài lòng, tiếp tục hỏi Lam Nghi: "Hôm nay là ngày đầu làm việc trong Thái Y viện, ngươi đã học được gì chưa?"
"Thần học sơ được vài việc, sáng nay Lưu thái y dạy thần cách nhận biết mấy loại rễ khô, có cái hăng hăng như tế tân, có cái thơm như quế, nhưng bẻ ra thì đắng nghét."
Nói đoạn, Lam Nghi kéo ghế mời công chúa ngồi. "Sau đó thần giúp y nữ sắp lại mấy hũ thuốc theo bảng kê, nhiều lắm, thần còn chưa nhớ hết tên."
Dừng một chút, Lam Nghi kể thêm với chút hào hứng ra mặt: "Chiều nay, thần được xem cách tẩm thuốc vào vải để đắp lên vết thương nữa, tuy mùi hơi nồng nhưng nhìn rất thú vị."
"Sao mà nhiều tên thuốc phức tạp quá vậy?"
Tử Minh liền nhăn mặt, thế rồi cũng có đôi chút tò mò về mấy thứ vừa nghe, đành hỏi lại: "Tế tân là gì?"
"Thần nghe nói nó là thứ thuốc được đưa về từ phương Bắc, giống cây đây không thể sống được ở vùng ấm áp này."
Lần đầu nghe đến nguồn gốc của tế tân, tiểu công chúa bất ngờ được thông suốt.
"Là vậy à, nhưng nó có công dụng gì?"
Lam Nghi đảo mắt một vòng, tự nhớ lại những điều được dạy sáng nay, sau đó nhiệt tình giải thích:
"Lưu thái y nói rễ tế tân tuy nhỏ mà quý, dùng để trị phong hàn, đau đầu, lại giúp khai khiếu, hóa đàm. Nhưng dùng nhiều thì hại khí, tốt nhất phải cẩn trọng."
"Nghe phức tạp, khó hiểu quá..." Tử Minh bĩu môi chau mày, cảm thấy khó lòng phân biệt nổi thuốc than, nên không ngại tán dương một câu: "Sao ngươi nhớ hay quá vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!