(*) Đồng dao: Bài ca của trẻ con
Bên trong Thái Y Viện yên tĩnh, chốc chốc lại vang lên tiếng lật giấy sột soạt, tiếng chỉ dạy khẽ bởi y nữ.
"Chữ này là chữ 'Minh', ghép bởi 'Nhật' với 'Nguyệt'."
Lam Nghi ngồi ngay ngắn trên bàn gỗ, tay cầm bút lông vừa chấm qua mực, cẩn thận viết lên giấy từng nét một. Vị y nữ bên cạnh kiên nhẫn theo dõi đứa nhỏ này, từ đầu đến cuối âm giọng vẫn nhỏ nhẹ, không chút gắt gỏng.
"Nét móc này chưa đẹp.
"Lam Nghi hướng mắt qua chữ viết trên quyển sách, cố gắng điều chỉnh lại nét chữ của mình giống mẫu nhất có thể. Không gian yên ắng rốt cuộc cũng bị dao động bởi một tiếng mở cửa, cung nữ vừa quay đầu lại đã thấy tiểu công chúa bước vào."Tham kiến công chúa."
Y nữ vội vàng đứng dậy hành lễ, Lam Nghi gần như đã chịu tiếp thu phép tắc, liền tự giác đứng lên theo.
"Miễn lễ.
"Sau khi hành lễ xong, y nữ cũng tự động lui khỏi phòng. Tử Minh nhìn qua chiếc bàn thấp, rồi quay lại hỏi Lam Nghi:"Ngươi đang học chữ hả?"
"Vâng, công chúa."
"Ngươi viết chữ gì đây?"
Tử Minh ghé mắt nhìn vào trang giấy trên bàn, chưa cần nghe câu trả lời đã lập tức đọc được chữ, khóe môi Tử Minh cong lên.
"Ưm... đây là chữ 'Minh', ngươi viết tên của ta ư?"
Lam Nghi gật đầu: "Vâng, thần học chữ Minh, tên của công chúa. Không biết có bị mạo phạm không?"
"Không biết mà còn làm, chứng tỏ ngươi không sợ phạt.
"Lam Nghi đương nhiên không thể phản bác. Tử Minh nhìn tên nhóc đứng khép nép, mỉm cười nói tiếp:"Nhưng ta cũng không xem đây là lỗi."
Ngừng một chút, Tử Minh bình thản bước tới gần bàn học, quan sát kĩ từng hàng chữ trải đều trên mặt giấy trắng tinh. Nét viết tuy không quá đẹp nhưng cũng chẳng giống kiểu nguệch ngoạc, vụng về của một đứa trẻ mới tập cầm bút.
"Ngươi viết tên ta đẹp lắm!"
Tử Minh buộc miệng khen, bèn hỏi: "Ngươi học chữ từ bao giờ mà viết chắc tay vậy?"
Khuôn mặt Lam Nghi bỗng đổi sắc, gò má thoáng đỏ lên.
"Thần cũng chỉ mới học thôi, mong công chúa chỉ bảo thêm."
Lúc này, Tử Minh vén váy ngồi xuống, trong người vẫn không quên đem theo mẫu sáo hôm qua, cô bé lập tức lấy ra.
"Ta biết ngươi thích món đồ chơi này."
Lam Nghi nhìn Tử Minh hào hứng lấy ra cây sáo trúc của hôm trước, lại biết ý tiểu công chúa đang muốn rủ chơi cùng.
"Hôm qua ta thấy ngươi hứng thú với nó, nên hôm nay ta lại đem đến."
Lam Nghi không nói gì, nhưng sau đó cũng nhanh chóng yên vị bên cạnh tiểu công chúa.
Tử Minh cầm sáo lên, bộ dạng cực kì ngẫu hứng, lấy một hơi dài rồi thổi vào đầu sáo. Tiếng sáo vang lên nhẹ nhàng như gió thoảng, lúc thì lạc đi, lúc thì đứt đoạn, mà thoáng chốc vẫn có thể thoát ra được vài âm thanh trong trẻo.
Lam Nghi chăm chú nhìn theo từng động tác, nghiêm túc không kém lúc ngồi học.
Sau một hồi nghỉ mệt lấy hơi, Tử Minh bỗng đẩy cây sáo về phía Lam Nghi: "Nè, muốn thử không?
"Lam Nghi đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt dừng lại trên đầu sáo vừa rời khỏi môi Tử Minh. Từ khoảng cách này, khuôn mặt Lam Nghi dường như mới rõ ràng hơn một chút, tóc tai đã bớt che lòa xòa, cảm giác như thứ ánh sáng trên gương mặt nó không phải chỉ từ ngoài hiên hắt vào."Nếu công chúa đã cho phép... thì thần thử nhé!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!