Chương 5: Vấn danh

(*) Vấn danh: Trong cách nói cổ, vấn danh là hỏi tên.

Tử Minh nhìn sang đứa nhỏ, hỏi: "Sao rồi, dạo này ngươi đã khỏe hơn chưa? Tại sao vẫn còn ở đây vậy?"

"Dạo này đã khỏe hơn rồi."

Tên nhóc ngẩng lên, trả lời lí nhí: "Nhưng ở đây buồn, nhớ công chúa..."

Vừa nghe tới đó, Tử Minh đã nhận ra điểm mâu thuẫn.

"Ngươi nói dối."

"..."

"Nếu đã nhớ ta, sao lúc nãy còn làm thái độ thất lễ với ta?" Tiểu công chúa chất vấn, bắt đầu tiến lại gần nó hơn.

"Tại vì tiểu nhân không biết, là tiểu nhân lỗ mãng, mong công chúa tha lỗi." Đứa nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu. "Từ nay tôi sẽ theo y nữ, học cách cư xử đúng lễ, không làm công chúa thất vọng nữa."

Tử Minh quan sát dáng vẻ khép nép của đứa nhỏ, rõ ràng không thể không nghi ngờ.

"Ngươi nói có đáng tin không?"

Tên nhóc gật đầu liên tục, đồng thời khẳng định: "Thật mà, nếu không đáng thì tôi sẽ không trở lại vương cung nữa đâu."

Tử Minh "hứ" một tiếng, quay mặt chỗ khác: "Ngươi dẻo miệng như thế, cứ như là được dạy thuộc lòng rồi.

"Đứa nhóc đột nhiên im thinh, bờ vai khẽ run lên. Không nghe tiếng nó đáp lại, Tử Minh mới quay lại nhìn, lập tức phát hiện đứa nhóc đã đứng hình hoàn toàn."Không giống thái độ của một đứa nhỏ.

"Tử Minh tiếp tục khẳng định. Đứa nhỏ cúi mặt, ánh mắt lạc xuống nơi bàn chân. Lần này, nó lại im lặng rất lâu. Căn phòng gần như không còn tiếng động nào, Tử Minh vốn chẳng muốn tình trạng này kéo dài lâu hơn, đành tiếp tục lên tiếng:"Sao ngươi nói nhớ ta?

Dạo này không có đồ chơi mới nên ngươi mới nhớ ta đúng không?"

Đến lúc đó, đứa nhỏ kia mới có thể mở miệng.

"Đồ chơi thì đẹp, nhưng... nếu không ai chơi cùng thì đâu có vui."

Tử Minh nhìn thái độ ủ rũ trước mặt, cảm thấy tên nhóc đó cũng không giống đang dối lòng. Sau đó, tiểu công chúa lấy ra một món đồ khác, giơ lên khoe.

"Ngươi biết cái này là gì không?"

Đứa nhỏ chớp mắt, không bao lâu đã có câu trả lời: "Là sáo trúc."

Tử Minh ngạc nhiên nhìn nó: "Sao ngươi biết là sáo trúc? Ngươi biết chơi không?"

Tên nhóc lắc đầu, nhưng rồi lại nói tiếp: "Tiểu nhân đoán công chúa chơi sáo giỏi lắm nhỉ?"

Tử Minh cười, ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ: "Không có, nhưng mà ta biết thổi theo từng cung."

Nói xong, Tử Minh đưa sáo lên miệng, động tác tỏ ra thành thạo, bắt đầu thổi mấy đoạn ngắn. Tiếng sáo phát ra bập bẹ vụng về. Không rõ là Tử Minh đang tái hiện giai điệu gì, chỉ biết có lúc thanh âm cao vút lên, có lúc lại đứt quãng như bên trong bị kẹt.

Đến khi tiếng sáo vừa dứt, hai đứa trẻ không nhịn được lập tức cười phá lên. Tiếng ồn ào trong tức khắc làm náo cả gian phòng yên ắng, bầu không khí cũng bớt đi ngột ngạt, lớp sương lạnh dày đặc nhiều ngày giống như được tan ra.

Cảnh tượng này cùng lúc lại thu vào mắt một đứa nhỏ khác. Uy Quân đứng lặng người bên ngoài, khuôn mặt bỗng nhiên nóng bừng, vô thức siết chặt cây sáo trúc trong tay.

Lần đầu tiên Uy Quân thấy có một đứa trẻ khác trong cung, mà còn khiến công chúa cười. Trực giác nhắc nhở công tử Quân rằng tên này không bình thường, lai lịch chẳng rõ ràng.

Uy Quân quay đi, trở về điện công chúa.

___

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!