Chương 3: Xuân vãn ca

(*) Xuân vãn ca: Khúc ca cuối mùa xuân

Chiều hôm sau, bầu trời không còn nắng gắt, chỉ còn một lớp mây mỏng lửng lơ trên mái điện. Tử Minh hầu như vẫn vậy, vừa mới học xong đã lập tức mất dạng khỏi nội cung.

Trong căn phòng tĩnh mịch, đứa nhỏ để lộ bóng bưng bên cạnh cửa sổ, khi nghe được tiếng bước chân vang vọng ngoài hành lang, nó liền giấu đi cái túi thơm lên kệ gỗ, nhanh chóng quay lại chỗ góc giường ban đầu.

Tử Minh hồ hởi bước vào, ôm theo cái gì đó và giấu sau lưng.

"Ta có mang đến cho ngươi cái này đây!

"Đứa nhỏ ngồi im nhìn xa xăm, thân thể mỏng manh giống như chỉ cần có gió thổi qua là bay mất, một trời một vực so với bộ dạng hoạt náo của Tử Minh. Cứ mỗi một ngày, Tử Minh đều sẽ đem tới cho nó một vài thứ, cho dù chưa biết đó là gì, thì nó vốn cũng chẳng mấy hứng thú đón nhận."Nhìn này, ngươi biết cái này là gì không?"

Tử Minh lôi ra một vật tròn nhỏ được bọc trong khăn lụa đỏ, không đợi hồi đáp đã nói tiếp: "Cái này là tú cầu do thị nữ làm cho ta đấy."

Đứa nhỏ liếc nhìn món đồ chơi trên tay Tử Minh, ánh mắt vẫn như phủ một lớp sương lạnh.

"Hay là ngươi ra ngoài sân chơi cùng ta đi?" Tử Minh ngừng một chút, lại bổ sung: "Không cần nói chuyện cũng được, ta chỉ cần ngươi ném cho ta thôi."

Lần này, đứa trẻ ấy quay đầu lại, lạnh giọng trả lời: "Không thích, ngươi thích thì tự mà chơi."

Tử Minh vẫn cứ hoạt náo như ánh nắng cuối xuân, cô bé nhìn tú cầu trong lòng bàn tay rồi tung nhẹ vài cái.

"Cầm thử xem, mềm lắm, bên trong được nhồi bằng bông đó."

Không đợi đứa nhỏ phản ứng, Tử Minh chủ động tiến đến gần giường, nhét luôn tú cầu vào tay nó. Lớp vải lụa mềm mại bất ngờ chạm vào da, phút chốc khiến đứa nhỏ bị giật mình, tên nhóc liền vung tay ném mạnh tú cầu ra ngoài cửa.

Tú cầu bị quăng đi không thương tiếc, lăn lóc trên sàn rồi rơi tõm xuống bậc thềm, gió mạnh tiếp tục cuốn ra xa, cuối cùng mới dừng lại ở tận góc sân.

Đứa nhỏ ngập ngừng nhìn lại Tử Minh, chợt thấy sắc mặt hồng hào của Tử Minh đã tối sầm lại, nụ cười tươi tắn bỗng nhiên méo xệch.

Tử Minh nhất thời nín lặng, hàng mi run lên như tức giận. Giây sau đó, tiểu công chúa liền quay người bỏ đi, trong tức khắc làm cả gian phòng tĩnh lặng đến rùng mình.

Đứa trẻ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng nhỏ vừa chạy đi mất, thật lâu sau, nó mới chậm rãi bước ra ngoài sân, khom người nhặt lấy tú cầu đang nằm trơ trọi dưới đất lên.

Lúc này, tú cầu trên tay nó đã lấm lem bụi bặm, lớp vải ngoài ấm lên do phơi dưới trời nắng.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên trong lòng nó phảng phất chút áy náy.

___

Trời hôm sau đổ mưa rả rích từ sớm, mái hiên tí tách tiếng mưa đều đặn, đưa mùi gỗ ẩm ướt lan tỏa khắp hành lang.

Không khí Thái y viện hôm ấy dường như cũng lạnh hơn mọi ngày. Giữa căn phòng trống, đứa trẻ kia rời khỏi giường từ sớm, thân hình gầy ốm đứng nép bên khung cửa, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn ra khoảng sân còn đọng nước.

Bên ngoài, sắc trời đang dần ngả tối.

Tú cầu lăn một vòng trên nền gạch, đứa nhỏ tiếp tục nhặt lên, ôm vào lòng rồi lại thả ra, để quả cầu lăn thêm một đoạn ngắn nữa, cho đến lúc dừng hẳn ở ngạch cửa. Gió lạnh từ ngoài sân thổi tạt qua, khiến mấy lọn tóc của đứa nhỏ bay nhẹ.

Đây có thể là lần đầu tiên, Tử Minh trễ giờ đến thăm nó.

Đến khi có tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng tới, nó vội vàng ngẩng lên. Thế nhưng trước mắt nó không phải bóng dáng của tiểu công chúa, mà lại là một cung nữ đang đi vào, trên tay bưng một bữa ăn.

Nó thu lại ánh mắt mong đợi, đem tú cầu của Tử Minh đặt vào một góc, rồi xoay lưng đi thẳng vào trong.

___

Ba ngày trôi qua.

Khí trời bắt đầu lạnh hơn, là dư âm từ trận mưa nhỏ đang liên tục kéo dài. Trong điện công chúa, hương hoa lẫn hương thuốc bay phảng phất khắp phòng, không khí trầm ấm được sưởi bằng lò than, tạo ra những tiếng lách tách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!