Chương 2: Nhật ẩn yên hoa

(*) Nhật ẩn yên hoa: Mặt trời khuất sau làn khói hoa.

Chớp mắt đã qua ngày.

Sắp đến giờ Ngọ, tiết trời bắt đầu rực nắng, hắt vào gian điện công chúa yên tĩnh. Trên chiếc bàn tròn nhỏ, một phần ăn nóng hổi kèm trà hoa đã được cung nữ nhanh nhẹn dâng lên.

"Công chúa, hôm nay ngự thiện phòng có làm bánh nướng nhân đậu, còn thơm lắm đấy.

"Tử Minh lười biếng ngồi bên bàn, chậm rãi cầm lấy một chiếc bánh trên khay. Vừa cắn miếng đầu tiên, vị thơm mềm mịn lập tức xua đi cơn buồn ngủ, Tử Minh đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, nghĩ gì đó rồi lại vội vàng ăn thật nhanh. Cung nữ đứng bên cạnh có vẻ thấy ngạc nhiên, đợi khi công chúa ăn hết phần bánh trên đĩa mới hỏi:"Điện hạ, có muốn dùng thêm không ạ?

Nô tỳ sẽ xuống bếp lấy thêm."

Tử Minh liền gật đầu, nói: "Chị xuống bếp lấy thêm một phần nữa đi, nhớ dặn họ lấy mẻ bánh mới nhất."

Cung nữ khẽ cười: "Xem ra hôm nay điện hạ rất thích món bánh này?"

Tử Minh ngẩng lên, buộc miệng chối "không phải để ta ăn, ta không ăn nhiều đến vậy", khiến cho cung nữ ấy ngẩn ra một chút.

"Gói phần bánh đó bỏ vào hộp, lát nữa theo ta đem đến Thái y viện.

"___ Qua chính Ngọ, ánh dương bắt đầu nhảy múa trên mái ngói Thái y viện, bóng dáng Tử Minh xuất hiện dưới tán cây ngọc lan, theo sau là một cung nhân lặng lẽ mang theo hộp gỗ nhỏ. Trở lại căn phòng hôm trước, Tử Minh dừng trước ngạch cửa rồi nhìn thẳng vào trong. Ngay bên góc giường, đứa nhỏ hiện đang ngồi thu lu, hai tay ôm siết đầu gối, ánh mắt cô đơn dán ra ngoài cửa sổ, tựa hồ vẫn chưa hề cảm nhận được sự hiện diện của ai khác."Tỉnh dậy rồi hả?"

Tử Minh lên tiếng hỏi: "Ngươi đã ăn gì chưa?"

Đứa nhỏ không trả lời cũng không động đậy, bộ dạng y như con thú hoang bị thương mấy ngày liền. Thấy vậy, Tử Minh bước lại gần, nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn lên bàn.

"Ta mang bánh nướng tới cho ngươi này, là bánh do ngự thiện phòng làm từ sớm, nhưng giờ vẫn còn mới, ngươi ăn thử đi!"

Nắp hộp vừa mở, mùi bánh thơm lừng bên trong lập tức tỏa lên. Cánh mũi nhạy cảm của đứa nhỏ đồng thời cảm nhận được hương bánh, nhưng mắt không buồn liếc nhìn một lần, khiến Tử Minh có cảm giác đang bị nó phớt lờ.

"Ta tên là Tử Minh."

Tiểu công chúa quay đầu nhìn nó, đôi mắt lấp lánh cong lên. "Còn ngươi?

"... Yên lặng. Không khí ảm đạm đến mức có thể nghe rõ tiếng lá rơi ngoài sân. Tử Minh đành ngồi lặng một lúc, bất giác không nói thêm gì nữa. Lát sau, Tử Minh mới đứng dậy phủi váy, bỏ lại một câu trước khi rời đi."Ta để ở đây cho ngươi nhé, ngươi muốn ăn lúc nào cũng được."

Đến khi đứa nhỏ quay đầu lại, bóng lưng nhỏ xíu ban nãy đã khuất sau cánh cửa. Trước mắt nó trống rỗng hoàn toàn, chỉ còn vương lại mỗi hương thơm ngọt ngào từ hộp bánh.

Sau vài giây, đứa nhỏ liền quay ngoắt đi chỗ khác.

___

Ngày sau, Tử Minh tiếp tục quay lại Thái y viện, vạt áo trắng muốt bay lượn theo từng bước chạy, cũng là thứ âm thanh hiếm hoi phá tan đi không gian tĩnh mịch tại nơi này.

Tử Minh quay lại chỗ cũ, đặt hết mấy món đồ chơi đủ sắc màu lên bàn, cố ý để tiếng động sột soạt vang lên nhằm thu hút cái tượng kia.

"Hôm nay ta đến chơi cùng ngươi này.

"Đứa trẻ lại ngồi im như phỗng, ánh mắt nó lơ đãng tránh sang hướng khác. Tử Minh nghiêng mặt nhìn đứa nhỏ, bĩu môi:"Sao ngươi cứ ngồi suốt như thế? Cũng không chịu nói chuyện gì cả."

Mọi thứ tuyệt nhiên vẫn im bặt, Tử Minh đành tìm cách rủ rê, cô bé mở túi thơm bằng vải, trên đó có thêu cánh hoa và một chữ "bình

", toát ra hương bạch đàn dễ chịu quanh quẩn trong phòng."Cái này là túi gấm ta hay mang theo bên mình, ngươi xem, nó thơm lắm." Giọng nói trong trẻo vẫn không dừng lại. "Ta còn mang theo diều nữa, trời bây giờ cũng đang mát, ngươi có muốn ra ngoài chơi cùng ta chút không?"

Tử Minh cười hào hứng, đem con diều giấy hình cá chép giơ lên trước đứa nhỏ. Nó thở dài quay đi, khiến nụ cười trên môi Tử Minh cũng biến mất.

"Ngươi... không thích những thứ này à?"

Qua một chốc, đứa nhỏ quay lại nhìn, âm giọng lạnh nhạt lần đầu cất lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!