Chương 5: Nhẫn Cưới

Cao Bác Văn bất ngờ thay đổi tính tình, không cục súc hay lạnh nhạt như trước kia. Lại còn hết sức ôn nhu với Lộ Khiết tình trạng hiện giờ.

Dường như chuyện cô li hôn rồi bỏ đi, làm anh thay đổi suy nghĩ, cũng trở thành con người khác rồi.

Cô lại trở về sau hai năm không liên lạc. Còn mất trí nhớ, không chanh chua, không đấu khẩu với anh như trước, bây giờ chẳng khác gì đứa bé gái ngoan được Cao Bác Văn nuôi dạy.

Anh đưa cô vào trong rửa tay, anh tự tay rửa cho cô, tận tâm tận tình chăm sóc.

Quản gia và giúp việc cảm thấy bất ngờ. Nếu như đây là chuyện của hai năm trước, có lẽ bây giờ Cao gia đã có tiếng trẻ em chạy nhảy rồi.

Rửa tay cho cô xong, anh cởi bỏ áo vest, dù sao cũng bị cô vấy đất làm bẩn lên, anh cũng bỏ luôn cái thói sạch sẽ kia của mình, xắn tay áo sơ mi cao lên, rồi cùng Lộ Khiết ra trồng hoa.

Bình thường anh chẳng thích cây cỏ gì đâu, tại cô nói nên mới làm thôi.....

Trồng hoa với cô xong, Lộ Khiết vui vẻ hơn hẳn. Cả hai cũng đã mệt, đều ngồi nghỉ ở sofa.

Nhìn Lộ Khiết ngây ngô uống nước cam bên cạnh, cô giống như một thiếu nữ ngây thơ, đầu óc trông rất giống một tờ giấy trắng chưa có nét mực nào trên đấy.

Tâm trạng cô đang rất thoải mái, có vẻ còn rất đặt niềm tin vào anh. Có lẽ nên hoảng việc đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, bên cạnh cô vui đùa một thời gian tạm thời vậy.

" Tiểu Khiết..."

Anh lên tiếng, đưa tay chạm vào tóc cô.

Lộ Khiết đưa mắt tròn xoe nhìn anh, ý muốn hỏi có chuyện gì sao?

Cô vẫn chưa chịu buông li nước cam trên tay. Cứ như đã lâu lắm rồi cô không được uống nước vậy.

" Em có thể nói cho tôi biết, thời gian trước kia em sống ra sao không?." Anh chủ động hỏi.

Anh muốn hỏi cô để làm rõ chân tướng hơn. Những việc sau sẽ cho người điều tra tiếp, cũng không muốn gây áp lực cho cô.

Nếu ba mẹ anh biết cô bây giờ đang ở Cao gia. Nhất định sẽ vui mừng mà từ Mỹ về đây ngay lập tức.

Lộ Khiết đặt li nước cam xuống, nhìn anh:" Sao... sao anh hỏi chuyện này?."

Cuộc đời lưu lạc của cô có gì thú vị sao?

" Chỉ là tò mò một chút, nếu em không muốn nói cũng không sao." Anh chậm rãi bảo.

Lộ Khiết liền lắc đầu:" Tôi... tôi sẽ nói mà..."

Cô nắm lấy tay anh, phản ứng có chút run rẩy và sợ hãi.

Hình như đang sợ anh nổi giận.

Theo phản xạ tự nhiên vậy!

Không, là thói quen mới đúng!

" Được rồi, em kể đi." Anh xoa đầu cô, dịu dàng bảo.

Lộ Khiết hít thật sâu:" Lộ Khiết không biết mình đến từ đâu, sau khi ngủ dậy liền thấy mình nằm ở công viên."

" Bộ quần áo trên người chỉ để hai chữ Lộ Khiết, tôi liền nghĩ đây là tên mình."

" Tay còn đeo một chiếc nhẫn, Lộ Khiết sợ đánh mất nó, liền đeo vào cùng sợi dây chuyện này."

Cô kéo sợi dây chuyền ra, đưa cho anh xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!