Chương 4: Ôn Nhu

" Lộ Khiết, sau này ở đây, em không cần chịu khổ nữa." Anh chậm rãi bảo.

Đúng là xã hội này chưa bao giờ bình đẳng, có có tiền có quyền là kẻ chiến thắng, kẻ không có gì trong tay đều là những người thua cuộc chịu phục tùng.

" Ông chủ... sao ông biết tên tôi?." Lộ Khiết bất ngờ hỏi.

" À ừ thì... cứ vậy thôi..." Anh vội tránh né.

Bỏ mẹ!

Bây  giờ chưa thể xác thật được gì, nếu nói cho cô biết mọi chuyện trước đây có quá sốc đối với Lộ Khiết không?

" Lộ Khiết, sau này em không cần gọi tôi là ông chủ." Anh nhanh chóng đánh trống lãng, đổi câu hỏi liền lập tức.

" Vậy... tôi gọi ngài là gì?."

Người đàn ông trước mắt cô bây giờ cô chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt cảm kích, anh đã mua cô với giá một tỷ, lại còn cho cô mặc đẹp và ăn ngon thế này.

Quả là ân nhân cứu mạng của cô rồi!

" Tôi là Cao Bác Văn, sau này em cứ gọi tôi là Bác Văn cũng được." Anh nói.

" Ô... Cao Bác Văn sao?." Lộ Khiết ô lên.

Anh không những đẹp trai lại còn nhiều tiền, hơn thế nữa là con người rất ấm áp.

Như vậy quá tốt với cô rồi.

" Bác Văn... Bác Văn..."

Lộ Khiết liên tục gọi tên anh, mỉm cười thật tươi.

Cao Bác Văn cũng bị cô chọc cười theo, trước kia sống chung, cô năm lần bảy lượt nhất quyết không gọi tên anh lần nào. Cứ ông Cao, Cao tổng, chỉ khi trước mắt ba mẹ hai bên mới ngọt ngào với anh.

Bây giờ nghe cô gọi như vậy, còn ngọt hơn cả đường nữa rồi.....

Ăn xong cô được anh đưa về phòng, đúng là căng da bụng, trùng da mắt mà, cô đã sớm buồn ngủ rồi.

" Ông... à không, Bác Văn... tôi có thể ngủ ở đâu?." Lộ Khiết đưa tay dụi mắt, giọng đầy mệt mỏi hỏi.

" Ở đó." Anh đưa tay chỉ về phía giường. Anh và cô chung giường, không ngủ ở đó thì ngủ ở đâu đây?

" Tôi... tôi được ngủ trên giường sao? Nệm... nệm còn rất êm nữa..." Nghe anh nói xong cô bỗng bừng tỉnh, lúc về phòng tham quan, cô đã ngồi trên giường, thật sự rất êm và thoải mái. Cô không nghĩ mình có thể ngủ được ở trên giường này.

" Dĩ nhiên em được ngủ rồi, nếu mệt thì nhanh đi ngủ đi."

Anh kéo cô lại giường, để cô nằm xuống, rồi kéo mền lên đắp cho cô.

" Anh... anh không ngủ sao?" Cô tò mò hỏi.

" Tôi chưa ngủ đâu, em ngủ trước đi."

Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô, coi như đây là lời chúc ngủ ngon thay bằng miệng vậy.

Lộ Khiết bị anh làm cho đỏ mặt, cô kéo mền lên che kín mình lại. Người đàn ông này...

Sao... sao vừa ôn nhu lại còn ấm áp như vậy chứ?

Hai năm qua lưu lạc... cô chưa từng nghĩ mình sẽ được hưởng thụ sự hạnh phúc như vậy nữa, cứ nghĩ cả đời mình sẽ mãi mãi lưu lạc đến khi kết thúc cuộc sống thì thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!