" Cao Bác Văn... dừng tay lại..."
Mạc Hạc Hiên hốt hoảng, anh muốn lao đến cản Cao Bác Văn lại nhưng không thể, vết thương trên người anh không cho phép anh làm điều đó.
" Cô.. vừa nói gì?" Cao Bác Văn bỗng trở nên đáng sợ, tay anh một lúc dùng lực hơn. Chỉ vì sự ích kỉ của Diệp Ý Lan mà cô đã để mặt Lộ Khiết bị đánh trong màn đêm như vậy sao?
Lộ Khiết đi đến, cô lôi anh ra khỏi Diệp Ý Lan, anh liền buông Ý Lan ra.
" Khụ.. khụ.."
Diệp Ý Lan ôm cổ mình, một chút nữa thôi sẽ không thở được nữa.
" Tiểu Khiết... em làm gì vậy?" Anh nhìn cô, tại sao cô lôi anh ra khỏi Diệp Ý Lan? Chính con người ích kỉ này đã bỏ mặc cô đêm đó, để cô chịu đau và mất đứa con của mình, khiến cô lưu lạc suốt hai năm trời qua..
Chịu bao nhiêu là đau khổ.
Lộ Khiết không nói gì, cô đi đến chỗ Diệp Ý Lan đang ngồi đó, cô ngồi thấp mình xuống, bất ngờ lao đến rút dao trong túi ra kề sát lên cổ Diệp Ý Lan.
Mạc Hạc Hiên trợn to hai mắt, Lộ Khiết định...
" Giết đi, nếu cô hận tôi." Diệp Ý Lan bình tĩnh nói.
" Không... không..."
Mạc Hạc Hiên lớn tiếng la lên, anh nhích người, cuối cùng lại ngã nhào xuống sàn, cả người đều đang bị thương rất nặng.
" Hạc Hiên..." Cao Bác Văn đi đến đỡ lấy Mạc Hạc Hiên, chỉ vì Diệp Ý Lan, Mạc Hạc Hiên đã làm bao nhiêu điều để che giấu đi chuyện này sao? Để anh không biết đến sao?
" Cao Bác Văn, tôi chưa từng cầu xin gì cậu... nhưng làm ơn... đừng để cô ấy chết...."
" Cô ấy là sinh mạng của tôi..." Mạc Hạc Hiên nắm lấy áo Cao Bác Văn, anh hạ thấp mình xuống cầu xin. Anh làm bao nhiêu điều chỉ để bảo vệ Diệp Ý Lan, anh biết mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, sự cố lần đó cũng khiến Diệp Ý Lan sống trong giày vò và đau khổ rồi. Đủ rồi... làm ơn, đừng lấy mạng Diệp Ý Lan.
Lộ Khiết không nhìn đến Mạc Hạc Hiên, cô chỉ nhìn đến Diệp Ý Lan. Lộ Khiết là người thận trọng, bên người luôn mang dao thì phòng thân, cũng không nghĩ hôm nay lại rút ra để làm chuyện thế này.
Con dao của Lộ Khiết rất béng, đã làm cổ của Diệp Ý Lan chảy máu.
" Giết đi..." Diệp Ý Lan hờ hững nói, phải rồi, ai biết chuyện này chẳng hận cô? Ai không xem cô là kẻ xấu?
Cô đã bỏ mặc một cô gái đang gặp nguy hiểm, vì cái tình yêu của mình, bị cái xấu bên trong nuốt chửng lương tâm. Cô cũng không còn mặt mũi để đáng sống, cô sống trong giày vò và đau khổ thời gian qua đã quá đủ rồi.
Chát
Lộ Khiết rút dao lại, cô đưa tay tát mạnh vào Diệp Ý Lan.
" Tôi sẽ không giết cô."
" Năm đó cho dù cô có lao đến giúp tôi, người chết cũng có thể là cô rồi. Nhưng vì sự ích kỉ mà cô nói, tôi đúng là không thể tha thứ cho cô." Lộ Khiết đứng dậy, cô bỏ dao lại vào túi, nhìn Diệp Ý Lan đang ngồi dưới sàn.
" Gieo nhân nào gặp quả nấy, tôi không cần phải giết cô, cô cũng phải nhận quả báo với việc cô đã làm ra."
" Giết cô, tôi cũng chỉ như cô thôi." Lộ Khiết bình tĩnh nói, chuyện đứa bé...
Đã xảy ra rồi, có giết ai đi nữa cũng không giải quyết được gì nữa.
" Mạc Hạc Hiên, anh làm đủ thứ để bảo vệ cô gái này sao?" Lộ Khiết quay sang nhìn Mạc Hạc Hiên hỏi.
" Phải... tôi làm mọi thứ vì cô ấy." Mạc Hạc Hiên nói.
" Được, cái mạng của cô ấy tôi trả anh, coi như trả ơn anh vì chuyện lần trước đã cản tôi lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!