" Mạc Hạc Hiên, cậu rơi đồ rồi kìa..." Cao Bác Văn bất ngờ lên tiếng.
" Hả? Tôi rơi cái gì?."
" Cậu rơi mất con nòng nọc của mình!".
Mạc Hạc Hiên:"..."
...
Về đến nhà, Mạc Hạc Hiên vẫn chưa tin được mình có con đã lớn thế này. Còn là cô bé Đồng Đồng trước mặt mình thế này.
Chát
Anh đưa tay tự đánh mình một cái.
" Ôi đau..." Lộ Khiết lên tiếng, cô đau giùm anh thật sđấy.
Cô tiến đến bế Đồng Đồng lên:" Nếu anh chưa kịp thích ứng chuyện đó thì để tôi chăm sóc Đồng Đồng vài ngày cho."
Miệng cô nhiều khi nói linh lắm, đoán đại cũng không ngờ rằng Đồng Đồng là con gái của Mạc Hạc Hiên.
Trái đất này quá tròn rồi!
" Ba... ba... đừng bỏ Đồng Đồng..."
Đồng Đồng bật khóc, vùng vẫy khỏi tay Mạc Hạc Hiên, con bé chạy đến chỗ Mạc Hạc Hiên.
" Đừng bỏ Đồng Đồng... đừng bỏ Đồng Đồng..."
Mạc Hạc Hiên liền ngồi thấp mình xuống, ôm lấy Đồng Đồng:" Không bỏ, ba không có bỏ con."
Cao Bác Văn và Lộ Khiết thở dài..
Bình thường Mạc Hạc Hiên hay tính kế mưu mô, bây giờ bất ngờ có con rồi làm ba, người tài giỏi như anh cũng không kịp phản ứng chuyện sất gì.
Thấy cũng tội thôi cũng kệ.
Người ta nói vui thôi đừng vui quá, Mạc Hạc Hiên lại vui chơi quá đà làm gì?
Để rồi rơi mất con nòng nọc của mình đi, rồi còn để con cái mình lưu lạc bên ngoài.
Ha, đúng là đàn ông!
...
Ngày hôm sau.
Mạc gia.
Đồng Đồng đưa tay lên xoa xoa má Mạc Hạc Hiên, anh vẫn còn đang ngủ say.
" Ba... ba ơi.."
Đồng Đồng gọi anh.
Mạc Hạc Hiên bị con bé đánh thức, anh mở mắt ra.
" Sao vậy con?."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!