Chương 25: Khinh Thường

Mạc Hạc Hiên đưa Đồng Đồng về nhà. Cô bé này chẳng đề phòng người lạ gì hết, còn ôm chặt anh muốn tắt thở luôn.

Diệp Ý Lan đúng lúc đi xuống, thấy anh và Đồng Đồng liền bất ngờ.

" Đồng Đồng?."

Diệp Ý Lan bất ngờ, sao con bé lại ở cùng Mạc Hạc Hiên cơ chứ?

" Em biết cô bé sao?."

Mạc Hạc Hiên buông Đồng Đồng ra, cô bé ôm anh mãi.

Đồng Đồng chạy đến ôm chân Diệp Ý Lan.

" Lúc cô bé đi lạc ở trung tâm mua sắm, tôi đã thấy cô bé." Diệp Ý Lan ngồi thấp người xuống, cô xoa đầu Đồng Đồng.

Cứ nghĩ không được gặp lại cô bé đáng yêu này nữa rồi chứ.

" Sao anh lại ở cùng Đồng Đồng? Còn đưa về đây? Tôi thấy cô bé ở cùng Lộ Khiết mà."

" À, anh đến Cao gia, sau đó Đồng Đồng liền bám lấy không buông nên đưa về nhà cũng."

Mạc Hạc Hiên nói.

" Thế sao?."

...

Cao gia.

Cao Bác Văn vùi đầu vào lòng của Lộ Khiết như đứa trẻ. Người đàn ông này miệng thì hô muốn bảo vệ cô, cuối cùng ở cạnh cô thì chẳng khác gì tiểu công chúa nhỏ.

" Anh không định dậy ăn gì sao? Bây giờ cũng đã khuya rồi đấy." Lộ Khiết nói.

Hồi chiều cả hai đã...

" Ăn em no rồi." Cao Bác Văn lên tiếng nói.

" Vớ vẩn."

Cô đánh mạnh vào lưng anh, anh không đói nhưng cô đói lắm đấy.

Lộ Khiết đá anh xuống giường, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ.

Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, nhà ai cũng đã ngủ. Ba mẹ chồng cô hôm nay bận gì đó nên cũng ra ngoài không về nhà, cô lọ mọ đi xuống bếp nấu mì ăn.

Cao Bác Văn bị cô đá rớt giường đến tỉnh ngủ. Anh cũng đi tắm rồi lết cái thân nhỏ xuống bếp cùng cô.

Anh tiến đến ôm lấy cô đằng sau.

" Vợ ơi..."

Giọng ai đó ngọt đến muốn chảy nước.

" Anh thôi sến sẫm đi, em đang rất đói." Lộ Khiết lấy kéo cắt bịch mì ra, cô phũ phàng nói.

Ăn rồi còn có sức chiến đấu với anh. Chứ không lấp đầy bao tử sao đấu nỗi với người đàn ông Cao Bác Văn này.

" Anh muốn ăn em." Cao Bác Văn nhõng nhẽo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!