" Con sẽ không níu kéo được." Cao Bác Văn nói, sau đó anh rời đi.
Cao lão gia và bà nhìn nhau, thì ra hai ông bà trách nhầm con trai mình rồi!
...
Mạc gia.
Diệp Ý Lan tỉnh dậy, cả người không mảnh vải che thân, có hơi đau nhức cơ thể.
Cô không có cảm xúc gì trên mặt, đẩy mền ra rồi bước xuống giường.
" Dậy rồi à?." Mạc Hạc Hiên ngồi ở sofa lên tiếng, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông.
Diệp Ý Lan đứng dậy, tuy không mặc gì trên người và đứng trước mặt anh, cô vô cảm, không quan tâm đến hai chữ xấu hổ nữa.
" Tôi đi được rồi chứ?." Diệp Ý Lan hỏi.
" Được rồi, nhưng em định ra khỏi đây với bộ dạng không mảnh vải che thân như vậy sao?." Mạc Hạc Hiên.
" Tôi đi là được."
Diệp Ý Lan tiến đến cửa, bước chân của cô rất gấp gáp.
Mạc Hạc Hiên lại nhanh chân hơn, anh kéo cô lại, lấy mền chùm cô vào bên trong.
" Mạc Hạc Hiên!!!".
" Em câm miệng cho tôi." Anh quát lại cô.
Diệp Ý Lan liền im không nói một chữ nào.
" Tôi có quyền làm nhục em, nhưng tôi không cho phép em làm nhục mình trước mặt người khác."
Một câu nói nghe hết sức vô cmn lí.....
Một tuần sau.
Tình trạng của Lộ Khiết vẫn bình thường, cô cũng vui vẻ hơn, ăn no ngủ say nên thấy cô cũng mập ra được một chút.
Mẹ anh lại càng thích cô, ngày ngày cùng cô đi dạo, đi mua sắm đủ kiểu.
Đúng là có con dâu rồi cho anh và ba anh ra rìa ngồi luôn. Cả hai cha con chắc phải đổi nghề.
Chuyển sang bán bắp rang bơ mất!
Lộ Khiết hôm nay đến trung tâm mua sắm cùng Cao phu nhân, bà bảo muốn mua quần áo thêm cho cô.
Mặc dù ba ngày trước mới đi.
" Mẹ... như thế này thì..."
Cô bất lực đứng nhìn bà đang không ngừng hào hứng lựa đồ liên tục, quần áo của cô được bà mua đến chất đống trong phòng rồi.
Tủ trong phòng cũng không đủ chỗ để được nữa, Cao Bác Văn cũng bất lực theo luôn.
" Được rồi được rồi, bộ cuối cùng." Cao phu nhân nói, chắc chắn với cô.
Lộ Khiết thở dài. Tự dưng trở về làm con dâu nhà giàu thế này, cô mới hiểu người giàu tiêu tiền như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!