Chương 4: Gặp gỡ bố mẹ hai bên là thể hiện hành động muốn đặt mối quan hệ lâu dài

Lần đầu tiên đến căn hộ tôi thuê, Lê Bằng chưa kịp tham quan căn nhà

đã bị tôi kéo đến trước tủ lạnh, cùng tôi phân loại đống hải sản.

Không biết cảm hứng đến từ đâu khiến tôi nghĩ ra một ý tưởng kỳ quái, tôi cầm một con cá đông lạnh lên, đưa ra trước mặt Lê Bằng, yêu cầu anh phát biểu cảm nghĩ về luân thường đạo lý trong gia đình tôi.

"Thực ra, bố em rất thương em."

"Nhưng ông ấy càng thương người phụ nữ kia hơn, bởi da thịt cô ta non tươi hơn mẹ em."

"Chuyện vợ chồng với nhau, người ngoài khó hiểu hết được, có khi cả hai đều có trách nhiệm."

"Tại sao đàn ông chỉ biết bênh vực nhau? Thầy Hòa sẽ không nói vậy."

Lê Bằng nhíu mày, cầm một con cá khác lên, giơ lên trước miệng tôi và hỏi cái anh chàng họ Hòa đó là người thế nào.

"Anh ấy là một tác giả, một nhà văn, một nhà nghệ thuật vĩ đại. Từng

câu chữ của anh ấy đều hết sức lôi cuốn, trong những ngày mà bố bỏ rơi

mẹ em, bà đã sống dựa hoàn toàn vào những câu chữ đó, có thể nói anh ấy

là ân nhân của mẹ em."

Tôi đặt con cá đông lạnh xuống, quay người đi vào phòng ngủ, lấy cuốn Giải mã đàn bà rồi quay trở lại, đưa cho Lê Bằng.

Anh mới giở một trang, đã phán một câu.

"Đây đều là những câu nói sách vở, hai người chung sống với nhau

không đơn giản vậy đâu, cũng không phải chỉ bằng vài đạo lý là nói hết

được, rất nhiều chuyện không đạo lý nào có thể diễn tả được."

Tôi giật cuốn sách lại, nói: "Lẽ nào cãi nhau không phân rõ phải trái cũng có thể thắng!".

Lê Bằng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục phân loại cá.

Tôi không chấp nhận thái độ cố tình gây sự đó của anh, nên quay đầu

bỏ vào phòng, ngồi trên giường, bỏ mặc anh xử lý đống hải sản.

Lê Bằng không đuổi theo, anh nhẫn nhịn xử lý hết đống cá, sau đó rửa sạch tay, đi vào rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi đẩy anh ra, bịt mũi và nói: "Người anh toàn mùi cá, ngồi xa em và cả giường của em ra".

Anh ngửi ngửi người mình, cũng nhăn mày nói: "Anh muốn đi tắm một cái".

Mắt tôi sáng lên, lập tức đứng dậy, mở tủ lấy ra một bộ khăn tắm, áo choàng tắm, bàn chải, kem đánh răng ấn vào tay anh.

"Những thứ này ai dùng trước kia."

"Chưa ai dùng cả. Vốn dĩ em chuẩn bị cho Trương Lực, thế nhưng anh ta chưa kịp dùng đến căn phòng này đã chia tay em. Giờ thì nó có thể phát

huy tác dụng được rồi."

Lê Bằng ra vẻ ghét bỏ nhìn đống đồ đó, rồi nói: "Anh là người ưa sạch sẽ".

Tôi không biết anh ưa sạch sẽ thật hay không muốn dùng chỉ vì nó vốn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!