Lưu Tranh Tranh tiếp tục thì thầm: "Tôi sớm đã muốn nói với cô điều
này, nhưng trước kia cô và Lê Bằng là một cặp, tôi sợ nói điều này ra sẽ làm ảnh hưởng tới quan hệ của hai người. Giờ thì hai người đã chia tay, coi như tôi múa mép khua môi, cô đừng nghĩ ngợi nhiều, chia tay rồi, cả hai đều lập gia đình thì chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa".
Vì những lời đó của Lưu Tranh Tranh, tôi bắt đầu để ý đến Trương Mai, chú ý đến lời nói, cử chỉ và thái độ làm việc của cô ta, luôn dùng ánh
mắt soi mói và phê phán để "bới móc" những khuyết điểm của cô ta. Tôi
phát hiện ra, con người một khi đã ghét ai đó, thì mọi hành động của
người đó đều không vừa mắt, ngay cả khi cô ta nói một lời hay, hoặc làm
một việc tốt, nhưng trong mắt tôi nó trở nên vô cùng xấu xa, nó cho thấy cô ta đang có ý đồ khác. Đây chính là thành kiến.
Lúc sắp hết giờ làm, Trương Mai đi ngang qua chỗ tôi đến trước cửa
phòng làm việc của Lê Bằng, gõ cửa bước vào, đặt một xấp tài liệu lên
bàn.
Tôi không chớp mắt dõi theo những cử chỉ giao tiếp giữa hai người họ, tôi thấy Lê Bằng lật giở tập tài liệu, trong đó không hề có hoa hồng,
tôi còn nhìn thấy Trương Mai nở nụ cười ngọt ngào với anh, mặc dù trong
mắt người khác nụ cười đó có lẽ chỉ là một nụ cười xã giao thông thường.
Sau khi Trương Mai ra ngoài, cô ta đứng nói chuyện phiếm với một đồng nghiệp ngồi cách tôi không xa.
Cô ta nói, Giám đốc Lê mới mua một chiếc xe, còn mời cô ta ngồi thử
nhưng bị cô ta khéo léo từ chối. Cô ta còn nói, phụ nữ cần phải học được cách rụt rè, không nên hơi một tí là sán lại.
Lúc cô ta nói những câu này, tôi cảm nhận được rõ rệt cô ta đang nhằm vào tôi.
Ngọn lửa vô danh trong lòng tôi thổi bùng lên, không vì cái gì khác, chỉ vì hai chữ "ngồi thử".
Vừa đến năm rưỡi, tôi là người đầu tiên ra khỏi công ty.
Tôi cần phải bình tĩnh, tôi không muốn nhìn thấy Lê Bằng lúc này, tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà chất vấn anh, cho dù trong lòng tôi biết, những lời Trương Mai nói không phải sự thật.
Đi được ba trạm tàu điện ngầm, tin nhắn của Lê Bằng gửi đến, nội dung bảo tôi đợi anh ở cửa ra vào của ga tàu sáng nay anh thả tôi xuống, anh sẽ lái xe đến đón tôi về nhà.
Tôi trả lời: "Vâng", không giống như mọi ngày còn thêm từ "ông xã".
Biểu hiện trực tiếp của tâm trạng buồn bực và xuống thấp đó là tranh
cãi và không tha thứ, tôi thật sự đã cảm nhận được triết lý đó rất
nhanh.
Lúc bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, một làn gió lạnh ập đến, tôi lại
đưa tay dụi mắt theo thói quen, mãi đến khi nước mắt chảy ra, mới cảm
thấy dễ chịu một chút. Nhưng rất nhanh, nước mắt bị gió lạnh thổi khô,
cảm giác cồm cộm ngứa ngáy khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi đành phải mua một chai nước khoáng ở quầy bán báo, rồi quay trở
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!