Chương 10: Làm vợ là phải biết vẹn cả đôi đường – Phần 2

Tôi bị những lời nói chân thành đó của Lê Bằng làm cho rơi lệ, tôi

cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, trong

lòng thầm nghĩ, anh được lắm, anh có thể làm em cười cũng có thể làm em

khóc một cách dễ dàng, nhưng chẳng bao giờ nói trước một tiếng.

Tôi muốn nói với Lê Bằng rằng, anh vừa vào cửa có ngay nước ấm để

uống, không phải là do tôi biết tính toán, mà là bởi tôi thường đi ra

ban công nhìn, khi thấy anh đi bộ về phía khu chung cư, thì sẽ chạy ngay vào bếp, rót một cốc nước ấm, sau đó mới yên tâm quay vào làm tiếp việc nhà, rồi tôi nhẩm đếm, xem đếm đến bao nhiêu anh sẽ mở cửa vào nhà.

Giống như mẹ tôi từng nói, là một người vợ, mọi sự quan tâm của tôi

đều dồn hết vào chồng, cho dù khuyết điểm của anh có nhiều hơn nữa thì

cũng chỉ cằn nhằn ngoài miệng mà thôi, còn trong tim tôi vĩnh viễn là

lòng bao dung vô hạn.

Sáng hôm sau, tôi bị chính giấc mơ đẹp của mình đánh thức. Tôi đã

quên mình nằm mơ thấy gì, chỉ nhớ được rằng, đó là một giấc mơ đẹp. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy nụ cười của Lê Bằng, anh hỏi tôi đã mơ thấy gì

mà vui đến vậy. Hóa ra, người bị giấc mơ đẹp của tôi làm tỉnh giấc còn

có cả anh.

Tôi nói, tôi quên rồi, sau đó rời khỏi giường, như thường lệ vào nhà

tắm làm vệ sinh cá nhân, rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, sau đó ngồi vào

bàn ăn, tranh ăn trứng gà với Lê Bằng.

Tiếp đó, chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà, xuống lầu, ra khỏi khu chung cư bắt taxi.

Tất cả mọi việc đều diễn ra như thường lệ.

Tôi bỗng có ảo giác, dường như những việc này sẽ tiếp diễn suốt cả cuộc đời.

Buổi sáng, taxi rất ít, chúng tôi đứng ngoài đường đến mười lăm phút

mới bắt được một chiếc taxi, nhưng trước khi tôi tiến lại gần đã bị bàn

tay một người đàn ông lạ ngăn lại.

Tôi tức giận nhìn người đàn ông kia, quát lớn: "Sao anh lại tranh giành như vậy!".

Người đó không thèm để ý, trèo lên xe và bỏ đi.

Tôi quay đầu lại, Lê Bằng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, xua tay với tôi.

Tôi nói: "Sao anh không đuổi theo!".

Anh đáp: "Bà xã à, chúng ta mua một chiếc xe nhé?".

Tôi không tiếp lời, mà chờ anh nói tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!