Chương 1: Phụ nữ là trường học của đàn ông, đàn ông là trường đời của phụ nữ

Cuộc đời này của tôi cho đến giờ chỉ làm được hai việc sáng suốt, dù

tất cả mọi người, trong đó có cả vị nhị đại gia ăn nói uyển chuyển kia

cũng cho rằng tôi đã sai.

Việc thứ nhất là, tôi yêu Lê Bằng.

Việc thứ hai là, tôi đã kết hôn với Lê Bằng.

Chuyện này phải bắt đầu kể từ một đêm nào đó ba tháng trước. Hôm đó,

tròn một tuần Trương Lực chia tay tôi, cũng là ngày tôi nhận được một

tin nhắn xa lạ.

Anh sai rồi, em đừng đòi chia tay.

Câu nói đó dường như chứa đựng sự chịu đựng và hối hận về những điều

đã xảy ra, nhưng đây không phải là số của Trương Lực, mà đây cũng chẳng

phải phong cách của anh ta. Có trời đất làm chứng, vì chia tay với anh

ta nên tôi mới đổi số điện thoại. Nhưng nếu như không phải Trương Lực

thì ai lại gửi cho tôi một tin nhắn mùi mẫn đến thế?

Tôi đưa tay vỗ trán, nghĩ ngợi hồi lâu, mãi không tìm được câu trả

lời. Dù rất muốn nhắn tin trả lời nhưng tôi lại sợ đó chỉ là một trò đùa ác ý. Thế nên không lâu sau, tôi cũng quên luôn tin nhắn xin lỗi này.

Quên chưa giới thiệu, Trương Lực là bạn trai cũ của tôi. Lý do chia

tay được anh ta đưa ra là "mẹ anh không thích em", nhưng thực tế thì có

người phụ nữ khác leo lên giường anh ta mới là điểm mấu chốt. Mặc kệ xã

hội gọi những người như vậy là "hồ ly tinh" hay "kẻ thứ ba" tôi lại coi

đó là "vị cứu tinh".

Phải cảm ơn vị cứu tinh đã giúp tôi thoát khỏi Trương Lực, cái kẻ mà

mua một miếng đậu phụ cũng phải mặc cả đến mười mấy phút. Thế nhưng tôi

là người rộng lượng nên chưa bao giờ nói ra hai từ "chia tay" trước. Chỉ đến tuần trước, khi anh ta nói ra điều đó, tôi mới được giải thoát. Từ

đó có thể thấy, Trương Lực cũng có rất nhiều điều không vừa lòng về tôi. Yêu nhau được ba tháng, đây là lần đầu tiên hai chúng tôi có được tiếng nói chung, chỉ tiếc rằng không thể nâng ly để chúc mừng điều đó.

Đêm thứ hai, cũng cùng giờ đó, tôi lại nhận được một tin nhắn: Anh

rất hối hận trước đó đã đối xử với em như vậy, hãy cho anh một cơ hội

nữa.

"Hối hận" đối với tôi mà nói là một đức tính tốt đẹp, "biết sai mà

sửa" càng là một đức tính đáng trân trọng, nhất là nó lại xuất phát từ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!