You are my honor!
Editor: Cheese
Thứ sáu, buổi họp báo thường niên của tập đoàn Thịnh Cảnh chính thức diễn ra. Thời gian bắt đầu là ba giờ chiều, nhưng đến 2 giờ rưỡi mọi người đã ngồi đông đủ ở hội trường.
Trong hội trường, ngoài khách mời ra còn có phóng viên kinh tế cùng những nhà nghiên cứu phát minh, quản lý xí nghiệp, máy lạnh phả phà phà, khu vực bàn trà còn có một ít điểm tâm và trái cây.
Thiên Vĩnh cong người rời khỏi hàng ghế thứ ba mà đi vào vị trí trung tâm, trên tay còn cầm theo một tấm chăn mỏng: "Phu nhân."
Lộ Lê đưa tay ra nhận chăn: "Cảm ơn."
Thiên Vĩnh lại cong người chạy đi.
Lộ Lê đem chăn đắp lên trên đùi, lấy điện thoại ra xem giờ.
Đã 2 giờ 45 phút rồi, sắp bắt đầu rồi.
Lộ Lê đột nhiên nhịn không được mà khẩn trương, cô quay đầu lại, nhìn thấy phía sau đông nghịt khách mời.
Hai bên và phía sau dãy ghế ngồi là khu vực dành cho phóng viên, có không ít người đang dựng chân máy, trong tay nắm chặt máy thu âm và máy quay. Trong đó còn có không ít phóng viên nước ngoài.
Lần họp báo này còn được livestream trên các trang web và diễn đàn lớn để cho toàn dân cùng theo dõi.
Không chỉ như thế, các khách mời cũng mở điện thoại ra phát sóng trực tiếp.
Lộ Lê không khỏi cảm thán mà ngồi tính toán. Trước kia, khi cô tham dự mấy buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập thời trang mới cũng không có được chú ý nhiều như thế này, đa phần người tham gia đều đến xem có món đồ nào ưng không thì trực tiếp mua. Hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, buổi họp báo chủ đề khoa học kỹ thuật của tập đoàn Thịnh Cảnh thu hút sự chú ý của rất nhiều người, mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều có rất đông người theo dõi, ai ai cũng chăm chú dõi theo báo cáo từng hạng mục.
Lộ Lê ngồi thẳng lưng, dùng tay chải tóc lại, tự nói với bản thân là chồng cô còn chưa khẩn trương thì cô khẩn trương cái gì, chờ lát nữa nghe không hiểu ông xã nói gì thì sao có thể vì anh mà đăng bài chia sẻ weibo được.
Cô hôm nay trước khi ra ngoài đã cố ý trang điểm thật kỹ lưỡng, mặc một bộ váy màu tím của Valentino, chân váy có đính ren, mười phần tiên khí mà còn rất sang trọng, hơn nữa hôm nay chồng cô cũng mang cà vạt màu tím, hai người vô cùng xứng đôi.
Lộ Lê ngồi ở hàng ghế thứ ba, hai hàng ghế trước đều là giám đốc và quản lý cấp cao của Thịnh Cảnh, còn có một vài khách mời quan trọng.
Trì Thầm Yến vốn định để cô ngồi ở hàng đầu tiên, nhưng Lộ Lê không muốn ngồi chung với mấy vị giám đốc đáng tuổi chú mình, hơn nữa cô cũng cảm thấy ngồi gần quá nhìn hơi mỏi mắt, cho nên mới nói để cô ngồi ở hàng ghế thứ ba.
Chung quanh cô đều là người đại diện của các công ty sản xuất lớn, còn có các học giả cấp cao nữa.
Lộ Lê nhìn người ngồi bên cạnh mình, có vẻ là một chủ tài khoản hay viết bài, từ nãy giờ vẫn luôn cầm điện thoại giơ lên, còn có tiếng chào fans hâm mộ nho nhỏ nữa.
Không lâu sau đã đến ba giờ rưỡi.
Trong hội trường tắt đèn, đèn chiếu sáng hướng về phía sân khấu, trên màn hình lớn xuất hiện logo và slogan của sản phẩm "Go".
Mọi người ngồi đây không hẹn mà gặp cùng im lặng, dưới khán đài vô cùng yên tĩnh, ánh mắt đều hướng về sân khấu.
Khoảng nửa phút sau, người mà công chúng đang đợi đã xuất hiện.
Trì Thầm Yến lên sân khấu, trong tay cầm theo một tập văn kiện.
Xung quanh có tiếng vỗ tay vang lên.
Lộ Lê lần đầu tiên nhìn thấy Trì Thầm Yến từ góc độ này.
Trên sân khấu, ánh đèn tụ lại về phía anh, anh mặc âu phục nghiêm túc, một bước lại một bước đi đến giữa sân khấu, ánh mắt nhìn thẳng, bên tai còn gắn một cái microphone, cả người vô cùng tiêu sái, tự tin.
Lộ Lê nhìn theo anh, cảm giác hai má ấm dần lên, tim đập thình thịch chực chờ nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ông xã!" Cô vừa vỗ tay vừa kêu, một tay ôm ngực, trên mặt tươi cười vô cùng xinh đẹp, trong ánh mắt chứa chan tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!