Chương 9: (Vô Đề)

Tống Văn Sương lái xe đến, lại gọi một đống gà nướng, còn gọi thêm 20 xiên thận cừu nướng.

"Cái quái gì đây, cậu định chuyển giới thành đàn ông, bổ thận hả?"

Ninh Noãn Noãn uống một ngụm bia, lè lưỡi.

"Mẹ nó, nếu có thể chuyển giới thì tốt rồi, mình sẽ cưới con yêu tinh cậu, xem cậu còn đi gây hoạ cho ai nữa không."

Tống Văn Sương cắn một miếng thận cừu, lườm Ninh Noãn Noãn.

"Xì! Đừng có mà hắt nước bẩn lên người mình, lần trước cậu chửi anh mình, mình còn chưa trút giận đâu!"

"Được thôi, là mình sai rồi được chưa, mình nào có thật lòng coi thường anh cậu đâu, tính cách mình ra sao cậu còn lạ gì, hễ tức giận là lại nói năng không cẩn thận."

Tống Văn Sương nhắc đến lại tức, nói tiếp.

"Không ngờ cậu lại thật sự không thèm đếm xỉa đến mình, cậu định tuyệt giao với mình thật sao? Mình đối với cậu hết lòng hết dạ, vậy mà cậu vô tâm vô tình!"

"Cậu có lòng sao? Vì một thằng đàn ông tầm thường mà suýt đâm mình thôi."

Tống Văn Sương biết mình sai, hậm hực hừ hai tiếng, nâng ly cụng với Ninh Noãn Noãn, làm bộ khó chịu: "Được rồi được rồi, có mỗi chuyện cỏn con mà cậu ghim kỹ thế, hôm nay mình mời được chưa?"

"Thế còn được."

Trong lòng Ninh Noãn Noãn cuối cùng cũng nguôi giận.

"Mình vừa đến nhà cậu tìm cậu định xin lỗi, ai ngờ cậu không có ở nhà. Anh trai cậu bảo cậu chuyển sang nhà chồng rồi, gì chứ, mới ngày đầu dọn qua đã chạy ra ngoài ăn vụng rồi sao, nhà chồng ngược đãi không cho cậu ăn cơm à?"

Tống Văn Sương bắt đầu cười đắc ý, vừa ăn xiên thịt nướng vừa cười trộm.

"Đừng nhắc nữa, nhà họ ăn chay. Trời ơi, cậu không thấy mấy món họ ăn đâu, đồ ăn tự nhiên nguyên chất luôn đó, mình đoán là chẳng thêm giọt dầu nào, toàn hương vị tự nhiên. Bảo sao bố mẹ của Lục Yến trông đẹp như tiên, hoá ra đúng là không hề nhiễm bụi trần. Còn mình thì chịu không nổi, thà làm cái máy hút dầu mỡ cũng phải ăn thịt nướng."

"Sau này sống kiểu gì đây, không lẽ cứ phải thèm nhỏ dãi cả đời sao?"

Ninh Noãn Noãn cầm xiên sườn cừu nướng lên, biểu cảm đau khổ, một bên là chồng, một bên là thịt nướng, khó mà lựa chọn được.

"Này, cậu thật sự không định nối lại tình xưa với Từ Viễn Châu à? Thế thì mình ra tay đấy nhé."

Tống Văn Sương nói.

"Đệt! Mình biết ngay là cậu có ý với Từ Viễn Châu, còn giả bộ với mình!"

Ninh Noãn Noãn làm động tác móc mắt, kích động luyên thuyên: "Mấy cái chuyện lén lút mờ ám này sao được đôi mắt sắc bén của mình chứ? Cuối cùng cũng thừa nhận rồi nhé!"

"Ai lén lút mờ ám chứ! Mình... mình chẳng qua là không dám theo đuổi anh ấy thôi, nếu không thì đến lượt cậu chiếm hời à!"

Tống Văn Sương buồn phiền thở dài.

Tống Văn Sương có vẻ ngoài hết sức bình thường, trang điểm lên cùng lắm chỉ trông thanh tú hơn một chút. Từ Viễn Châu lại thuộc dạng xem trọng ngoại hình, Tống Văn Sương cảm thấy tự ti, chỉ dám thầm thương trộm nhớ chứ không dám bày tỏ. Khi Ninh Noãn Noãn và Từ Viễn Châu yêu nhau, Tống Văn Sương ở nhà một mình khóc đến nỗi dùng hết tám gói khăn giấy.

"Mình nói này, cậu có thể có chút chí khí được không hả?"

Ninh Noãn Noãn hận Tống Văn Sương không thể "đúc thành thép", bực bội nói: "Từ Viễn Châu chỉ là một tên cặn bã, suốt ngày đi bar tán tỉnh, chính là kiểu ăn chơi vô dụng, ngoài cái mặt đẹp ra chẳng có gì tốt cả, lại còn có lông đen. Cậu thích anh ta ở điểm nào? Cậu có thể ăn thứ gì ra hồn chút được không, đói đến điên rồi à? Nào, ăn xiên thận cừu của cậu đi!"

Ninh Noãn Noãn bực đến mức đập bàn, gần như sắp phát điên.

"Trong đầu cậu chỉ toàn trai đẹp, cậu thì biết cái gì! Từ Viễn Châu căn bản không như cậu nghĩ đâu, cậu hoàn toàn không hiểu con người anh ấy!"

Tống Văn Sương cũng kích động không kém, cãi lại Ninh Noãn Noãn như thể cô đang xúc phạm tổ tiên nhà cô ấy vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!