"Lục Yến, sao anh lại ở đây?"
Sau khi tạm biệt bố ruột, Ninh Noãn Noãn trở về nhà thì bất ngờ thấy chồng mới cưới của mình đang trò chuyện vui vẻ với anh trai trong phòng khách. Ninh Noãn Noãn thoáng căng thẳng trong một chốc, sợ anh trai mình nói hăng quá sẽ lỡ tay làm lộ hết bản tính thật của cô.
"Anh đến bàn với anh trai em về chuyện em sẽ chuyển đến sống chung với anh."
Lục Yến mỉm cười tươi tắn.
Ninh Noãn Noãn vừa ngồi xuống cạnh ông xã yêu dấu của mình, định bụng sẽ nũng nịu tỏ ra ngoan ngoãn, vừa nghe thấy câu đó, cô chợt có cảm giác như ngồi trên gai nhọn, suýt nữa thì bật dậy.
"Sống... sống chung á…"
Ninh Noãn Noãn, người vốn mặt dày, nay lại đỏ bừng mặt, căng thẳng đến nỗi xoắn chặt ngón tay: "Có... có nhanh quá không, hay là đợi một thời gian nữa nhé…"
Ôi ôi ôi~
Cô còn chưa từng sống chung với người đàn ông nào, cô chưa có kinh nghiệm gì hết, cô sợ sống chung rồi bản chất của mình sẽ lộ ra mất.
Hay là đợi đến khi nào đám cưới xong đi, lúc đó cô sẽ mặc chiếc váy cưới thật đẹp, nhận tiền của hồi môn từ bố mình, đến lúc bản chất có lộ ra thì cũng không sao, vì tiền đã có, trai đẹp cũng ngủ cùng rồi, Lục Yến muốn chia tay thì chia tay, cô cũng không thiệt gì ~
Ninh Lăng Trần nhướng mày, liếc nhìn Ninh Noãn Noãn. Chỉ có anh trai mới hiểu em gái, Ninh Lăng Trần cũng không khỏi lo lắng.
"Phải dần dần hòa hợp chứ, dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp rồi, sống chung là chuyện bình thường mà."
Lục Yến nắm lấy tay Ninh Noãn Noãn, ánh mắt dịu dàng, nụ cười đặc biệt ấm áp và không hề có chút phòng bị, nhưng lại đầy sức quyến rũ. Ngay tại chỗ đó, ý chí của Ninh Noãn Noãn hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt lấp lánh vì mê mẩn, rồi bật ra câu: "Được…"
Ninh Lăng Trần giật mình: "..."
Nhìn dáng vẻ "không đáng tiền" đó của Ninh Noãn Noãn, anh chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.
Tiễn ông xã yêu dấu ra về xong, Ninh Noãn Noãn chạy vào phòng khách, Ninh Lăng Trần ngồi trên sô pha liếc nhìn cô, Ninh Noãn Noãn đầy vẻ chột dạ, cô nhảy lên sô pha, lăn lộn than vãn: "Em chỉ là mê trai thôi mà, anh ấy cười một cái là em chẳng còn biết trời đất gì nữa ~"
Ninh Noãn Noãn vừa giận bản thân không biết tự trọng, vừa cố bao biện một cách đầy lý lẽ.
Chiều thứ bảy, ngày 23, Lục Yến đến đón Ninh Noãn Noãn, hai người chuẩn bị chính thức sống chung.
"... Đây là đồ của em sao?"
Ninh Noãn Noãn xách một cái vali nhỏ từ trên lầu xuống, không để Lục Yến phải nhúng tay vào, anh đứng yên một lúc rồi mới hỏi.
Ninh Noãn Noãn chột dạ.
"À, em là người quen đi đó đây, từ trước đến giờ đều là hành trang nhẹ nhàng thôi."
Ninh Noãn Noãn nào dám nói thật chứ.
Cô chột dạ lắm, cô sợ chuyển đến không bao lâu bản tính sẽ lộ ra rồi bị Lục Yến đuổi đi, mang theo ít đồ để có gì còn tiện mà quay về.
"Con bé mang vài thứ dùng hàng ngày qua là được, rồi dần dần chuyển thêm."
Ninh Lăng Trần đứng ra giải vây, Ninh Noãn Noãn nhanh chóng gật đầu.
Lục Yến cũng không nói gì thêm, anh cầm vali của Ninh Noãn Noãn rồi đi ra ngoài.
Ninh Lăng Trần tiễn hai người ra cửa, đứng ở cổng nhìn Lục Yến đặt chiếc vali đỏ nhỏ vào cốp xe, bỗng dưng lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu, không nhịn được mà...
"Noãn Noãn."
Ninh Noãn Noãn chuẩn bị lên xe, nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!