Lục Yến vẫn giữ nụ cười nhẹ trong mắt, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhưng Ninh Noãn Noãn lại cảm thấy da đầu căng thẳng, linh cảm rằng anh có vẻ không vui.
"Là của Từ Viễn Châu đó."
Ninh Noãn Noãn thật thà đáp: "Hôm anh ta chia tay em, cũng không nói lý do, em bèn đi tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng. Đến nhà anh ta thì thấy…"
Ninh Noãn Noãn giải thích một lượt.
Lục Yến nghe xong nhưng chẳng hề quan tâm đến lông bụng của Từ Viễn Châu, anh nhẹ giọng hỏi: "Vậy ra là anh ta chủ động chia tay. Em thích anh ta ở điểm nào? Trông anh ta có vẻ… chẳng xuất sắc lắm."
"... Em cũng không biết nữa. Anh ta cứ đeo bám mãi, em lại không biết từ chối người khác." Ninh Noãn Noãn làm ra vẻ tội nghiệp, ngoan ngoãn, giọng mềm mỏng (thật ra là cô thấy thích gương mặt và dáng người của Từ Viễn Châu, cố tình tạo ra vô số lần gặp tình cờ, cuối cùng thành công chiếm được anh ta).Từ Viễn Châu say khướt trở về nhà, bước đi lảo đảo, vào đến nhà là lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, Từ Viễn Châu ngã bệt xuống sàn, mặt mũi tái nhợt.
"Từ Viễn Châu!"
Tống Văn Sương đẩy cửa xông vào, vội vàng chạy đến: "Anh không sao chứ?"
Từ Viễn Châu bám chặt lấy tay cô ấy: "Có phải Noãn Noãn bảo em tới không? Cô ấy lo cho anh đúng không?"
"… Không phải."
Ánh sáng trong mắt Từ Viễn Châu thoáng sáng lên, nhưng khi nghe câu trả lời, đôi mắt anh ta lập tức tối sầm lại.
Tống Văn Sương đỡ Từ Viễn Châu ra sô pha phòng khách nằm nghỉ, loay hoay mang nước cho anh ta uống, còn chạy đi pha nước mật ong cho anh ta giải rượu.
"Anh thật sự yêu cô ấy."
Từ Viễn Châu ngồi trên sô pha, rút ra một hộp nhẫn từ trong túi áo, mở ra, Tống Văn Sương nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, bàng hoàng mở to mắt. Từ Viễn Châu… lại mua nhẫn… Anh thật sự định cầu hôn Ninh Noãn Noãn!
"Anh vốn đã mua nhẫn định cầu hôn Noãn Noãn, nhưng Ninh Lăng Trần tìm anh, anh ta nói anh không xứng đáng, muốn anh rời xa Noãn Noãn."
Từ Viễn Châu cúi đầu, bật khóc.
Từ nhỏ, anh ta đã luôn sống dưới cái bóng của anh trai, rất tự ti, luôn cố tỏ vẻ bất cần bằng cách nổi loạn gây rắc rối, nhưng thật ra anh ta luôn thấy mặc cảm.
Từ Viễn Châu từng quen rất nhiều cô gái, nhưng chỉ có Ninh Noãn Noãn là người anh ta thật sự yêu, là người khiến anh ta động lòng. Anh ta đã lén lên kế hoạch cho đám cưới, thậm chí còn tìm đọc vô số tạp chí váy cưới, còn muốn tự thiết kế cho Ninh Noãn Noãn một bộ váy riêng.
Chỉ là anh ta giận dỗi, rời đi nửa tháng, vậy mà Ninh Noãn Noãn lại không cần anh ta nữa.
Tống Văn Sương nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, mắt đỏ hoe, cô ấy bất ngờ giật lấy chiếc nhẫn.
"Để em đi giúp anh giải thích với cậu ấy!""Tiểu Văn Tử, nhìn này, ông xã mình tặng hoa cho mình đấy, đẹp không?"
Tối hôm sau, Tống Văn Sương đến nhà Ninh Noãn Noãn chơi, Ninh Noãn Noãn ôm một bó hoa to khoe với cô ấy. Trong bó hoa có hoa ly, hồng đỏ, cả hoa tuyết xanh, trông rất đẹp~
Bỗng nhiên, Tống Văn Sương giật lấy bó hoa của Ninh Noãn Noãn rồi ném lên sô pha.
"Cậu làm gì vậy!"
Ninh Noãn Noãn vội vàng nhặt lại bó hoa, vài cánh hoa đã rơi xuống, có cả đóa bị gãy, cô xót xa vô cùng.
"Noãn Noãn, hôm nay Từ Viễn Châu lại uống say rồi, nôn thốc nôn tháo không ngừng."
"Liên quan gì đến mình."
Ninh Noãn Noãn chẳng mảy may quan tâm.
Tống Văn Sương lấy ra chiếc nhẫn, giơ lên trước mặt Ninh Noãn Noãn: "Từ Viễn Châu vốn định cầu hôn cậu, là anh trai cậu gặp anh ấy, chê bai anh ấy thậm tệ, Từ Viễn Châu vốn nhạy cảm, không chịu nổi sự kích động nên mới nổi giận mà mắng cậu, anh ấy thật lòng với cậu đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!