Buổi tối, Ninh Điềm Điềm trở về nhà, nhìn thấy Trình Xuyên ở đó, cả người cô ta sợ đến mức run rẩy, không dám tiến lại gần.
"Sao giờ này mới về?"
Mẹ của Trình Xuyên, Lâm Mẫn Tú, hỏi. Bà nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không hài lòng.
Ninh Điềm Điềm cố lấy hết can đảm đưa kết quả kiểm tra sức khỏe ra.
"Mẹ, con đã đi kiểm tra rồi. Con có thể sinh con, cơ thể con không có vấn đề gì."
Trình Xuyên đứng bên cạnh, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên u ám, đầy độc ác. Lâm Mẫn Tú nhận lấy tờ giấy, xem qua một lượt rồi gật đầu: "Cơ thể không có vấn đề gì là tốt rồi. Vậy hai đứa cố gắng một chút, để mẹ sớm được bồng cháu. Cả Ninh Noãn Noãn và Bùi Ôn Ôn đều có tin vui rồi, còn con, nửa năm nay vẫn chẳng có động tĩnh gì."
"Dạ."
Ninh Điềm Điềm không dám cãi lại nửa lời.
Trình Xuyên đứng dậy kéo cô ta lên lầu. Ninh Điềm Điềm sợ đến tái mặt, dù cơ thể muốn phản kháng nhưng lại không dám.
"Ai cho cô đi kiểm tra hả?"
Khi cửa vừa đóng lại, Trình Xuyên tháo thắt lưng, trói chặt tay cô ta.
Ninh Điềm Điềm sợ hãi quỳ xuống đất khóc thét, cơ thể đau nhói từng cơn như phản xạ có điều kiện.
"Mẹ cứ trách em mãi không có thai, em chỉ muốn đến bệnh viện kiểm tra. Em thật sự không có vấn đề gì, em có thể sinh con mà."
Cô ta vội vàng nở nụ cười lấy lòng. Thế nhưng vừa nghe xong, Trình Xuyên lập tức nổi cơn thịnh nộ, mạnh tay tát cô ta một cái đau điếng. Ninh Điềm Điềm hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
Trên lầu, tiếng khóc của cô ta thê lương đến não lòng. Ở dưới nhà, nghe thấy tiếng động, Lâm Mẫn Tú nhíu mày, quát lớn: "Trình Xuyên, nhỏ tiếng lại!"
Đêm nào cũng ầm ĩ thế này, Lâm Mẫn Tú nghe cũng phát chán.
Trời má!
Trình Xuyên thật sự mắc chứng vô t*nh tr*ng, không thể sinh con!
Lâm Văn Hoa có quan hệ rộng, nhanh chóng lấy được hồ sơ khám bệnh trước đây của Trình Xuyên. Trong đó ghi rõ cậu ấy mắc chứng vô t*nh tr*ng và từng điều trị tại một bệnh viện nước ngoài.
Đậu xanho, chuyện này đúng là chấn động! Khó trách Trình Xuyên, tên b**n th** đó lại b**n th** như thế. Hóa ra cậu ấy không thể có con, không phải là đàn ông thực thụ, chẳng khác nào thái giám. Không b**n th** mới lạ!
Ninh Noãn Noãn lập tức gọi video cho anh trai và chị dâu để bàn tán về chuyện động trời này.
Lúc đó, Ninh Lăng Trần đang cùng Bùi Ôn Ôn xem phim truyền hình, cả nhà tụ tập đông đủ. Khi vợ chồng Bùi Văn Chi nghe được tin Trình Xuyên bị vô t*nh tr*ng, cả hai đều sững sờ.
"Trời đất! May mà hồi đó Lăng Trần ngăn cản không cho Ôn Ôn đăng ký kết hôn với Trình Xuyên. Đây không phải tạo nghiệp thì là gì!"
Chu Văn Tú nghe xong, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
"Đúng vậy, đúng vậy, dì ạ! Cho nên mới nói, trời không phụ người tốt. Dì và chú tốt bụng như thế, Ôn Ôn cũng ngoan hiền, nên ông trời không nỡ để Ôn Ôn chịu khổ, mới gửi anh trai con đến để cứu Ôn Ôn. Giờ Ôn Ôn đã mang thai, đúng là quá hả lòng hả dạ!"
Miệng Ninh Noãn Noãn ngọt như mật, một câu khen hết cả nhà họ Bùi, khiến vợ chồng Bùi Văn Chi cười mãn nguyện.
Họ có gì mà không hạnh phúc cơ chứ? Con gái mang thai, con rể thì hiếu thảo, chu đáo, không chê vào đâu được.
Giờ đây, người ngoài đều khen Ninh Lăng Trần, ai cũng ghen tị với nhà họ Bùi vì có được một chàng rể tốt.
"Chuyện này có nên nói cho Ninh Điềm Điềm biết không?"
Lục Yến hỏi Ninh Noãn Noãn. Ninh Noãn Noãn trừng mắt, đáp: "Nói đùa gì thế? Anh nghĩ em là người tốt sao? Việc gì em phải nói cho cô ta biết. Cứ để cô ta mù mờ, khổ sở đi. Cô ta chịu khổ thì liên quan gì đến em!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!