Chuyện cái ly cứ thế mà trôi qua.
Nhưng mấy ngày liền, Ninh Noãn Noãn đối với Lục Yến cứ mặt nặng mày nhẹ, không sao nhiệt tình nổi.
Lục Yến rất hối hận, anh giỡn hơi quá trớn.
Nửa tháng nay, Ninh Noãn Noãn không còn dính lấy Lục Yến nữa. Hỏi thì cô bảo là đi chơi với đồng nghiệp, hoặc đi dạo phố với chị dâu.
Hôm đó, Ninh Noãn Noãn về nhà, cô ôm một chiếc hộp, chầm chậm bước vào khu chung cư.
Đột nhiên, cô gặp một người ngoài dự đoán.
"Lâm Thanh Tễ!"
Lâm Thanh Tễ nhìn thấy cô cũng sững lại, biểu cảm trên mặt anh ấy thoáng phức tạp, có chút chua xót, nhưng rồi giống như đã buông bỏ được, anh ấy nở một nụ cười rất dịu dàng và rạng rỡ.
"Đã lâu không gặp, Noãn Noãn."
"Anh…"
Ninh Noãn Noãn bước tới, quan sát Lâm Thanh Tễ, sau đó nói: "Anh thay đổi rồi, thay đổi… sáng sủa hơn rồi."
Tóc của Lâm Thanh Tễ đã được cắt ngắn, còn cạo thành đầu đinh, nhưng lại rất hợp.
Lâm Thanh Tễ mỉm cười, nói: "Ừm, cắt tóc đi, coi như bắt đầu lại."
Đôi mắt của Ninh Noãn Noãn sáng bừng lên, cô cười cực kỳ vui vẻ, cực kỳ rạng rỡ. Cô hỏi Lâm Thanh Tễ: "Anh nghĩ thông suốt rồi sao?"
Lâm Thanh Tễ gật đầu.
"Lần trước ở nước ngoài, em mắng anh, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhận ra em nói rất đúng. Sau đó, anh bắt đầu tự nhìn lại bản thân, một mình đi du lịch. Dần dần, tâm trạng cũng tốt hơn."
Trong lòng Lâm Thanh Tễ đã buông bỏ được nhiều thứ, bệnh trầm cảm của anh ấy cũng khá lên rất nhiều. Bây giờ anh ấy không còn tiêu cực như trước. Dù khi nhìn thấy Ninh Noãn Noãn vẫn cảm thấy khó chịu, đau lòng nhưng không còn nỗi đau xé ruột xé gan như trước nữa, càng không có ý nghĩ muốn kết thúc cuộc đời.
"Vậy thì tốt. Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, có biết bao người thân, bao món ngon, bao cảnh đẹp, đừng suốt ngày suy nghĩ quẩn quanh. Anh thế này rất tốt, còn đẹp trai hơn trước nữa."
Lâm Thanh Tễ có thể vượt qua được, Ninh Noãn Noãn thật sự rất vui mừng.
Lúc này, phía sau Ninh Noãn Noãn đột nhiên xuất hiện một người. Người đó mặc áo sơ mi đen, đeo khẩu trang, bước đi vừa vội vừa nhanh, khí thế hung hăng, ánh mắt đáng sợ.
Lâm Thanh Tễ đứng đối diện Ninh Noãn Noãn, vừa nhìn đã nhận ra nguy hiểm.
"Noãn Noãn, cẩn thận!"
Lâm Thanh Tễ hét lên một tiếng, kéo mạnh Ninh Noãn Noãn sang một bên. Người kia đã lao tới, ban đầu định xông vào Ninh Noãn Noãn, nhưng kết quả lại đâm thẳng vào Lâm Thanh Tễ!
"Ninh Lăng Phong!"
Ninh Noãn Noãn lập tức nhận ra kẻ vừa đánh người chính là người anh cùng bố khác mẹ của mình, Ninh Lăng Phong!
Ninh Lăng Phong thoát khỏi Lâm Thanh Tễ, lại lao về phía Ninh Noãn Noãn. Cô hoảng sợ xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao nhanh bằng Ninh Lăng Phong. Anh ta túm lấy cô, kéo ngã xuống đất!
"Ninh Noãn Noãn, đồ ti tiện, mày dám hại em gái tao!"
Ninh Lăng Phong nhấc chân định đá vào bụng Ninh Noãn Noãn! Lúc này, phản xạ của cô nhanh chưa từng thấy, lăn một vòng trên đất để tránh, ngay lúc đó, Lâm Thanh Tễ nhào tới, từ phía sau ôm chặt lấy Ninh Lăng Phong!
"Chạy đi, Noãn Noãn!"
Lâm Thanh Tễ hét lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!