Chương 43: (Vô Đề)

Ninh Noãn Noãn vừa về đến khách sạn, liền lập tức mở tủ lạnh lấy một lon bia, kéo nắp ra định uống, miệng còn nghêu ngao vài câu hát, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lục Yến bước tới, lấy lon bia khỏi tay cô.

Anh bế Ninh Noãn Noãn vào lòng ngồi trên sô pha rồi nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Ninh Noãn Noãn lập tức dựng tai lên, ánh mắt cảnh giác nhìn anh: "... Nói chuyện gì? Anh định come out rồi, không diễn nữa hả?"

"Chưa đâu, vẫn phải tiếp tục diễn."

Lục Yến thản nhiên đáp, giọng điệu điềm tĩnh khiến Ninh Noãn Noãn tròn mắt kinh ngạc: "Đậu má!"

Mẹ nó, anh nói thật không vậy, cô lẩm bẩm trong lòng.

Lục Yến nói: "Nếu trong lòng khó chịu thì nói chuyện với anh đi."

Ninh Noãn Noãn trợn mắt: "Nói cái quái gì, em thì có gì mà khó chịu chứ?"

"Lâm Thanh Tễ."

"…"

Ninh Noãn Noãn chẳng muốn nói chuyện chút nào. Đùa à, cô với anh ấy thân thiết đến thế sao? Chẳng qua chỉ là bạn giường qua đường thôi.

"Hay là chúng ta vào tủ nói chuyện? Không phải em thích chui vào tủ sao?"

"Ai thích chui vào tủ?"

Ninh Noãn Noãn lập tức cảm thấy xấu hổ, nổi cáu: "Thế giới này chẳng còn chỗ nào yên bình nữa, em chỉ dùng cái tủ để tạo một góc tĩnh lặng, suy nghĩ về cuộc đời thôi!"

"Ừm, vậy chúng ta cùng chui vào đó suy nghĩ về cuộc đời nhé? Nhân tiện anh giúp em nghĩ luôn cuộc đời của em."

Lục Yến đề nghị.

Ninh Noãn Noãn trừng mắt nhìn anh, rồi bất ngờ thở dài: "Thôi bỏ đi."

Không cần phải chui tủ, xem ra vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm. Lục Yến thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ Ninh Noãn Noãn ngay sau đó lại bồi thêm một câu: "Anh to quá, chui không lọt đâu. Chui vào với anh chắc em mắc chứng sợ không gian kín mất."

Ninh Noãn Noãn vò đầu bứt tóc, bất ngờ hỏi: "Hôm nay em nói mấy lời đó với Lâm Thanh Tễ có quá đáng không? Liệu anh ta có lại nghĩ quẩn không?"

"Em nói rất hay. Nếu anh ta còn muốn chết, thì chỉ có thể nói anh ta hết thuốc chữa rồi. Em không bao giờ cứu nổi một người thật sự muốn chết. Nhưng rõ ràng, anh ta không thật sự muốn chết."

"Mẹ kiếp, nếu muốn chết thì cứ chết đi!"

Ninh Noãn Noãn đột nhiên bực bội mắng: "Sao thế, anh ta mà còn cố chấp nữa thì em phải ly hôn để cứu rỗi anh ta chắc? Mau chết đi, hù dọa ai chứ!"

Lục Yến bóp nhẹ eo Ninh Noãn Noãn, đột nhiên cúi xuống hôn lên trán cô.

"Ninh Noãn Noãn, em đã cố gắng hết sức giúp anh ta rồi."

Ninh Noãn Noãn nhìn Lục Yến đang nhìn mình ánh mắt dịu dàng, bỗng thấy tủi thân, sống mũi cay xè, nghẹn ngào nói: "Em cũng không muốn anh ta chết, nhưng anh ta thật sự rất phiền! Thật đấy, em không hiểu nổi sao có người thất tình mà lại đòi chết. Như thế không phải có vấn đề sao? Nếu anh mà chết, cùng lắm em thủ tiết nửa năm rồi tìm người khác."

Lục Yến: "..."

Nhìn sắc mặt Lục Yến không ổn, Ninh Noãn Noãn vội vàng bổ sung: "Nhưng em sẽ đặt di ảnh của anh trong nhà!"

Lục Yến vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lật Ninh Noãn Noãn lại, ấn cô nằm sấp trên đùi mình, rồi giơ tay lên, không chút nương tay mà đánh xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!