Chương 36: (Vô Đề)

Ninh Lăng Trần đưa Bùi Ôn Ôn về nhà. Lúc này khi đến đây, rõ ràng Bùi Ôn Ôn trông thoải mái hơn rất nhiều, tràn đầy sức sống.

Vừa bước vào nhà, Ninh Lăng Trần nhìn thấy Lâm Huệ Cẩm đã có mặt.

[Chào dì ạ!]

Bùi Ôn Ôn lập tức dùng thủ ngữ để chào hỏi, nhưng nhanh chóng nhận ra Lâm Huệ Cẩm không hiểu được. Cô vội quay sang Ninh Lăng Trần, xin giấy và bút để viết.

"Ôn Ôn, dì hiểu được thủ ngữ, chỉ là chưa thật sự thông thạo."

Lâm Huệ Cẩm bất ngờ lên tiếng. Bùi Ôn Ôn khựng lại một chút, rồi như chợt hiểu ra, hóa ra Lâm Huệ Cẩm đã cố gắng học thủ ngữ vì cô ấy. Bùi Ôn Ôn hơi không dám tin vào điều đó.

"Sao mẹ lại đến đây?"

Ninh Lăng Trần ngồi xuống hỏi, giọng nói hiếm khi trở nên dịu dàng.

Lâm Huệ Cẩm nhìn anh đáp: "Con đã quyết định sẽ cùng Ôn Ôn đến cùng đúng không?"

Ninh Lăng Trần gật đầu, nắm chặt lấy tay Bùi Ôn Ôn. Mắt Bùi Ôn Ôn đỏ hoe, nhớ lại sự phản đối của bố mẹ mình, trong lòng đầy bất an.

Lâm Huệ Cẩm khẽ thở phào, đặt một phong bì lớn lên bàn: "Vậy thì tốt. Cái này là cho hai đứa."

Lâm Huệ Cẩm đẩy một phong bì lớn về phía trước. Ninh Lăng Trần cầm lấy, tò mò hỏi bên trong là gì, sau đó đổ ra xem.

"A—!"

Bùi Ôn Ôn thét lên một tiếng, hoảng sợ quay đi và ôm chặt lấy Ninh Lăng Trần.

Ninh Lăng Trần lập tức đẩy những tấm ảnh sang một bên, nhanh chóng vỗ về Bùi Ôn Ôn.

Không thể trách Bùi Ôn Ôn phản ứng mạnh như vậy. Những tấm ảnh đó đều là hình ảnh cực kỳ kinh tởm, b*nh h**n về SM của Trình Xuyên, với đủ loại hành vi đáng sợ. Ngay cả Ninh Lăng Trần khi nhìn thấy cũng tái mặt, muốn nôn.

"Cái này là video."

Lâm Huệ Cẩm lấy ra một chiếc USB từ túi xách đặt lên bàn: "Trình Xuyên có xu hướng bạo lực t*nh d*c. Đây là các đoạn video mà hai người bạn gái cũ của cậu ta cung cấp cho mẹ. Một trong số đó thậm chí đã bị tổn thương nghiêm trọng đến mức suốt đời không thể mang thai."

"Mẹ đã chi chút tiền để có được những bằng chứng này. Con hãy đưa chúng cho bố mẹ của Ôn Ôn xem."

Với những bằng chứng này, chắc chắn bố mẹ Bùi Ôn Ôn sẽ đồng ý hủy hôn ước với nhà họ Trình.

"Mẹ, cảm ơn mẹ."

Ninh Lăng Trần liếc nhìn những tấm ảnh, vẫn cảm thấy sợ hãi. Chỉ nghĩ đến việc Ôn Ôn và Trình Xuyên sẽ đăng ký kết hôn vào ngày kia mà không có sự can thiệp này, tương lai của Ôn Ôn sẽ bi thảm đến mức nào.

Anh không dám tưởng tượng thêm nữa.

"Thế nên, tại sao con không nghĩ đến việc điều tra Trình Xuyên? Không phải ai con nghĩ là tốt thì thật sự là người tốt." Lâm Huệ Cẩm nhíu mày, nghiêm khắc trách mắng Ninh Lăng Trần: "Gặp chuyện thì phải tìm cách giải quyết, phải tranh đấu, chứ không phải dễ dàng buông tay hết lần này đến lần khác. Con làm vậy thật sự không xứng đáng với Ôn Ôn."

"Vâng, là lỗi của con."

Ninh Lăng Trần nói nhỏ.

Lâm Huệ Cẩm gọi Bùi Ôn Ôn, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Ôn Ôn, mẹ con không sao cả. Dì đã nhờ người kiểm tra hồ sơ bệnh viện rồi. Mẹ con chỉ bị nhịp tim chậm một chút, hoàn toàn không bị bệnh gì nghiêm trọng."

Bùi Ôn Ôn ngồi bật dậy khỏi vòng tay của Ninh Lăng Trần, kích động dùng thủ ngữ.

[Thật không dì?]

"Thật. Dì đã kiểm tra rất kỹ hồ sơ khám bệnh của mẹ con, chắc chắn rằng cả bố lẫn mẹ con đều khỏe mạnh. Nhưng con thì gầy quá rồi. Ôn Ôn, con cũng có lỗi. Là con gái, không thể lúc nào cũng nhẫn nhịn, càng không thể hiếu thảo một cách mù quáng. Bố mẹ con làm tất cả mọi điều, suy cho cùng cũng chỉ để con được vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng nếu con rõ ràng không hạnh phúc, không vui vẻ, tại sao không dám phản kháng, không dám đấu tranh? Nếu con sống bất hạnh, bố mẹ con liệu có yên lòng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!