Điện thoại của Ninh Noãn Noãn không thể liên lạc được, liên tục báo tắt máy!
Mọi người đều đang tìm cô, nhưng cô lại biến mất không dấu vết.
Ninh Lăng Trần mở cửa bước vào nhà, thậm chí còn không kịp thay giày, cũng chẳng kịp đóng cửa, đã vội vã chạy lên lầu.
Anh mở cửa phòng ngủ của mình, bên trong tối om. Anh bật đèn, bước tới trước tủ quần áo, mở ra.
Ninh Noãn Noãn đang co ro bên trong tủ, trông cô vô cùng mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Ninh Lăng Trần, cô nở một nụ cười.
"Quả nhiên là anh trai ruột của em, một lúc đã đoán được em trốn ở đây."
Ninh Lăng Trần bật khóc ngay lập tức, anh bế cô ra khỏi tủ, đặt cô ngồi xuống ghế sô pha. Giống như hồi còn nhỏ, anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dỗ dành cô.
Ninh Noãn Noãn được anh đón về nuôi từ khi cô 6 tuổi. Khi đó, cô gần như là một đứa trẻ tự kỷ: không nói chuyện, không cười, cả ngày chỉ trốn tránh, như thể cô không thuộc về thế giới này.
Nguyên nhân là vì Lâm Huệ Cẩm, mẹ ruột của cô, ghét bỏ cô, đối xử với cô hà khắc đến mức gần như ngược đãi. Khi đó, bất kể Ninh Noãn Noãn nói gì, Lâm Huệ Cẩm đều chê bai, nhục mạ cô. Cô cố lấy lòng, làm nũng, nhưng đổi lại chỉ là những lời trách mắng và sự lạnh lùng. Lâu dần, cô không dám nói thêm một lời nào.
Khi ấy, Ninh Lăng Trần chỉ mới 12 tuổi, vẫn đang học cấp hai. Anh cũng chỉ là một đứa trẻ nhưng đã quyết định dọn ra khỏi ký túc xá của trường, đưa Noãn Noãn về sống cùng, chơi với cô, nói chuyện với cô.
Ninh Lăng Trần mãi mãi không thể quên được ngày đó, khi Noãn Noãn 6 tuổi, cô trốn trong phòng, vẽ một bức tranh chân dung anh trai mình. Cô run rẩy bưng bức tranh đến trước mặt anh, vừa sợ hãi vừa khẩn cầu.
Anh đã khóc, hết lời khen ngợi bức tranh của cô. Khi ấy, Noãn Noãn ngây người nhìn anh, không dám tin vì trước đó cô chưa từng được ai khen ngợi.
Từng chút một, anh đã chữa lành cho Noãn Noãn. Nhưng những vết thương do tuổi thơ để lại là thứ không thể xóa bỏ hoàn toàn. Khi đau buồn, cô vẫn sẽ trốn vào tủ quần áo.
"Anh ơi, sao anh lại khóc? Em chỉ thấy bực mình trong lòng nên vào tủ để yên tĩnh một lát thôi."
Ninh Noãn Noãn đưa tay chạm vào khuôn mặt anh trai mình, mỉm cười rất bình thản. Cô thở dài, rồi hỏi: "Em gây họa rồi, Ninh Trác Trí đã báo cảnh sát rồi đúng không? Sao mãi vẫn chưa có ai đến bắt em nhỉ?"
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp lời: "Không sao hết, em có giết người đâu, cùng lắm cũng chỉ bị giam mấy tháng thôi mà."
Ninh Lăng Trần đặt tay lên đầu cô, ôm cô thật chặt vào lòng.
"Xin lỗi em, Noãn Noãn… Anh xin lỗi em…"
Anh liên tục nói lời xin lỗi, đau đớn đến mức gần như tan vỡ, sự ân hận dâng đến tột cùng.
Là tại anh. Ninh Noãn Noãn chính là điểm yếu chí mạng của anh. Lần trước cô cầm dao đâm Cố Phong Diệp, còn xông vào nhà anh ta với khẩu súng, hay lần này cô đánh bị thương Ninh Điềm Điềm và Ninh Trác Trí, tất cả đều vì anh. Ninh Noãn Noãn mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính*, chính anh đã hủy hoại cô.
*Bệnh nhân rối loạn nhân cách kịch tính sử dụng ngoại hình của họ, hành động một cách quyến rũ hoặc khiêu khích không thích đáng, để thu hút sự chú ý của người khác. Họ thiếu ý thức tự định hướng và có tính ám thị cao, thường hành động một cách ngoan ngoãn để giữ được sự chú ý của người khác.
"Anh ơi."
Ninh Noãn Noãn giơ tay ôm lấy Ninh Lăng Trần, nghẹn ngào nói nhỏ: "Anh đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh."
"Noãn Noãn!"
Lục Yến lao thẳng vào nhà.
Thấy Ninh Noãn Noãn bình an vô sự, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Noãn Noãn cuộn mình trong lòng anh trai, dường như đã sắp thiếp đi. Thấy anh đến, cô đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng hẳn.
"Anh, em muốn nói vài lời với Lục Yến."
Chắc Lục Yến đến để bàn chuyện ly hôn. Trong lòng Ninh Noãn Noãn chẳng hề cảm thấy đau buồn.
"Anh chắc đã biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!