Chết tiệt!
Lúc tan làm, Ninh Noãn Noãn làm vỡ một cái cốc cà phê, sắc mặt cô u ám rời khỏi viện nghiên cứu. Ngay cả Viện trưởng Trương cũng phải tránh mặt, không dám chọc vào cô!
Trên đường lái xe về nhà, cô đập mạnh tay vào vô lăng.
Cơn giận dữ trong lòng như sắp bùng nổ!
Có kẻ trong giới tung tin đồn về anh trai cô, thêu dệt đủ thứ vô lý đến đáng sợ, từ SM gì đó đến đồ b**n th**, đổ hết lên đầu anh cô, biến anh thành một kẻ ti tiện như con chó!
"Con mẹ nó, Cố Phong Diệp!"
Ninh Noãn Noãn điên cuồng đập vào vô lăng, đôi mắt đỏ ngầu, cô hận không thể cầm súng bắn chết Cố Phong Diệp ngay lập tức!
Chắc chắn là anh ta! Có khi còn thêm cả Trình Xuyên cùng nhau giật dây. Hai kẻ đó muốn chia rẽ anh trai cô và Ôn Ôn!
Nếu bố mẹ Ôn Ôn biết những lời đồn đại này... Nghĩ đến đây, Ninh Noãn Noãn đột nhiên thấy đau lòng, nước mắt bất giác tuôn trào. Cô dừng xe bên đường, gục đầu vào vô lăng, bật khóc chua xót.
Cái thế giới này thật sự quá thối nát!
Rõ ràng anh trai cô mới là nạn nhân, rõ ràng anh đã bị Cố Phong Diệp dụ dỗ. Lúc đó anh còn chưa đủ tuổi trưởng thành, vậy mà giờ đây lại bị coi là kẻ có tội, phải mang vết nhơ này trên lưng cả đời!
Trong cái giới này có bao nhiêu kẻ đồi bại, vì sao cứ phải nhắm vào anh trai cô mà làm nhục?
Ninh Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, rồi lái xe thẳng đến chỗ anh trai.
Không sao cả, cùng lắm là mất đi một người chị dâu. Dù cả đời anh không lấy được vợ, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.
Chắc Lục Yến cũng biết rồi. Nếu nhà họ Lục không chịu nổi thì cứ ly hôn, cô chẳng còn quan tâm.
…
Ninh Lăng Trần lái xe về đến trước cửa nhà thì thấy Bùi Ôn Ôn ngồi trước cửa đợi mình. Anh như dự cảm được điều gì, khẽ nhắm mắt lại. Trên gương mặt anh hiện lên vẻ bình thản nhưng đầy bi thương.
"…"
Bùi Ôn Ôn thấy anh về thì đứng dậy.
Ninh Lăng Trần bước xuống xe, đi đến trước mặt cô ấy, im lặng một lúc lâu rồi mới nói khẽ: "Vào nhà rồi nói."
Bùi Ôn Ôn lắc đầu.
Cô ấy siết chặt lòng bàn tay, cố nén nước mắt không để trào ra.
[Anh, chúng ta chia tay đi, em xin lỗi.]
Cô ấy cũng đã nghe những tin đồn khó lọt tai kia. Cuối cùng, cô ấy đã tỉnh ngộ, nhận ra mình không đủ can đảm để tiếp tục ở bên anh.
Cũng không trách cô ấy được, ai có thể chịu nổi việc chung sống với một người mang trên mình sự ô nhục như thế chứ.
Ninh Lăng Trần cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Được. Anh đưa em về nhà nhé?"
Chỉ một chữ "được" đó thôi đã khiến Bùi Ôn Ôn sụp đổ hoàn toàn. Cô ấy bật khóc khổ sở trước mặt anh, tay liên tục ra dấu đi ra dấu lại ba chữ "em xin lỗi".
Ninh Lăng Trần nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, siết chặt một chút rồi buông tay ra.
"Anh không trách em đâu, Ôn Ôn. Hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc."
Thế giới này đã đủ nhiều người đau khổ, anh không muốn có thêm một người nữa. Cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!