Chương 3: (Vô Đề)

Chắc chắn là anh ấy đã động lòng với mình.

Gần đây Ninh Noãn Noãn chỉ toàn nghĩ về khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không góc chết của Lục Yến, mê đến mức không cứu vãn nổi. Cô còn đặc biệt mua một quyển sổ tay để viết nhật ký, ngày nào cũng chìm đắm trong những mộng tưởng viển vông.

"Anh à, mỗi ngày anh ấy đều đến đón em tan ca. Hôm đó trời mưa lớn, em đã bảo anh ấy đừng đến rồi, em cứ nghĩ anh ấy sẽ không đến thật vậy mà cuối cùng vẫn đến."

Tối khuya, Ninh Noãn Noãn không cho anh trai ngủ, cô nhảy lên giường anh ấy làm loạn.

Không còn cách nào khác, cô đang yêu mà, phấn khích quá. Cô không ngủ được, nếu cô không ngủ được thì ai cũng đừng mơ được ngủ!

"Ừm, có nghĩ ra tên cho cháu chưa?"

Ninh Lăng Trần tựa vào giường, trông khá mệt mỏi. Ninh Noãn Noãn thấy dấu hôn trên cổ anh, cô đột ngột nhảy xuống giường, ném cái gối ôm xuống đất rồi tức giận bỏ đi.

Ninh Lăng Trần biết cô tức vì điều gì, anh ấy đưa tay kéo cổ áo che dấu vết trên cổ.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Ninh Noãn Noãn tức giận đến mức sắp nổ tung.

"Anh đi xem mắt rồi!"

Ninh Noãn Noãn bỗng mở cửa lao vào hét lên, mặt đỏ bừng đầy giận dữ. Ninh Lăng Trần chỉ "ừm" một tiếng, vẻ mặt vẫn dịu dàng và bình tĩnh. Ninh Noãn Noãn đột nhiên chạy lại ôm chầm lấy anh khóc nức nở.

"Anh không sao."

Ninh Lăng Trần vuốt tóc Ninh Noãn Noãn.

Đây là em gái của anh, người thân nhất của anh, người yêu thương anh nhất trên đời, vì vậy anh không sao cả. Dù có mất đi người đó, anh vẫn còn em gái.

Tối thứ sáu, Ninh Noãn Noãn và Lục Yến đi xem một bộ phim. Khi về trời đổ mưa to, Lục Yến đưa Ninh Noãn Noãn đến tận cửa nhà.

"Lúc về nhớ lái xe cẩn thận nhé."

Khi Ninh Noãn Noãn chuẩn bị xuống xe, Lục Yến bỗng nắm lấy tay cô. Thấy anh có điều muốn nói, Ninh Noãn Noãn vội vàng ngồi lại.

"Noãn Noãn, ngày mai em có rảnh không?"

"Có ạ."

Ngày mai bọn họ không hẹn hò mà? Dĩ nhiên là cô có thời gian rồi.

"Vậy mai đến nhà anh ăn cơm nhé, bố mẹ anh muốn gặp em."

Lục Yến cười nói, ánh mắt anh nghiêm túc và dịu dàng hơn hẳn ngày thường. Ninh Noãn Noãn bỗng cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung!

Đây là muốn dẫn cô đi gặp phụ huynh sao? Ninh Noãn Noãn cảm thấy hơi choáng, có phải quá nhanh rồi không? Họ mới chỉ quen biết nhau một hai ba bốn năm ngày gì đó. Cô vì quá choáng nên bắt đầu bấm ngón tay trước mặt Lục Yến, ừm, họ mới chỉ quen nhau mười ngày thôi, sao cô cảm thấy anh còn vội vàng hơn cả cô vậy nhỉ?

"Được không em?"

Lục Yến tiến lại gần, mỉm cười hỏi.

Anh gần sát lại, Ninh Noãn Noãn có thể cảm nhận được hơi thở của anh lướt nhẹ trên môi cô, hơi nóng, cô còn nhìn thấy đôi đồng tử đen láy đẹp đến mê người của Lục Yến.

"Ừm... được ạ."

Ninh Noãn Noãn thật không có tiền đồ, mặt đỏ rực như quả cà chua, toàn thân nóng bừng giống như một cô gái mới lần đầu yêu đương.

"Noãn Noãn, em có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!