Chương 29: (Vô Đề)

Buổi chiều, Ninh Noãn Noãn nhanh chóng lấy được đoạn video của khách sạn Kim Cảnh. Hừ! Cô là một cô chủ nhà giàu xinh đẹp, quen biết rộng rãi đó.

Còn Lục Yến, cái đồ ngốc này, chắc ăn nhiều thận cừu quá nên đầu óc mụ mị, cả ngày dính lấy cô, ánh mắt nóng rực đầy ý đồ "muốn làm". Nhưng Ninh Noãn Noãn chẳng buồn quan tâm.

Sau đó, cô trở về nhà anh trai mình, đóng cửa lại và bắt đầu xem đoạn video giám sát ở khách sạn Kim Cảnh.

Lục Yến đã thuê phòng vào lúc 5 giờ chiều ngày hôm qua và trả phòng lúc 7 giờ sáng nay. 15 tiếng đồng hồ giám sát khiến mắt cô nhìn đến đỏ ngầu, đầu óc quay cuồng. Nhưng kết quả chỉ thấy nhân viên phục vụ ra vào, tuyệt nhiên không có bóng dáng phụ nữ nào bước vào phòng của Lục Yến.

Nếu không phải nhân viên phục vụ là một anh chàng và một dì dọn phòng lớn tuổi, cô xém nghi ngờ Lục Yến "đặt phòng" với nhân viên khách sạn rồi ấy chứ.

"Làm sao lại không có bồ nhí được? Không thể nào!"

Ninh Noãn Noãn kiên quyết không tin, mặc dù đã mệt mỏi rã rời, cô vẫn tua lại đoạn video lần nữa, quyết tâm tìm ra dấu vết của bé ba. Nhưng thật sự không có.

Chuyện gì thế này?

Ninh Noãn Noãn tức đến muốn bốc khói!

Tối hôm đó, tâm trạng Ninh Noãn Noãn Noãn không tốt, gửi tin nhắn cho Lục Yến.

[Em đang ở nhà anh hai, tối nay không về nữa.]

Lục Yến trả lời một chuỗi dấu chấm lửng "...", sau đó là một câu cụt lủn: [Anh biết rồi.]

Không được, cô không thể từ bỏ!

Ninh Noãn Noãn khoanh tay, ánh mắt kiên định.

"Đợi đấy, em nhất định sẽ tóm được chứng cứ anh ngoại tình."

Tâm trạng Ninh Noãn Noãn không vui, Ôn Ôn bị cảm nên anh trai cô bận chăm sóc Ôn Ôn, tối nay chỉ còn một mình cô. Thế là Ninh Noãn Noãn quyết định ra quán Hải Thiên một mình giải sầu.

Tâm trạng chán nản, tất nhiên phải ăn đồ nướng và uống bia cho bõ ghét!

"Ông chủ! Cho tôi 10 xiên thận cừu!"

Ninh Noãn Noãn đập bàn hét lớn. Mẹ kiếp, cô cũng muốn "bổ thận", xem thử tác dụng thế nào!

Ngay khi cô vừa dứt lời, phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Lục Yến, đây chẳng phải vợ cậu sao?"

Cơ thể Ninh Noãn Noãn cứng đờ, cô từ từ quay người lại.

Đập vào mắt là hình ảnh Lục Yến tay cầm chai bia, đang ngửa cổ uống.

Chết tiệt!

Mặt Ninh Noãn Noãn đỏ bừng. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nếu Lục Yến hỏi đến thì cô sẽ thề sống thề chết rằng anh nhận nhầm người!

Nhưng chân vừa nhấc lên, cô đã tỉnh táo lại. Chạy cái gì mà chạy? Cô đâu có ngoại tình! Dù gì cũng sắp ly hôn rồi, cần gì phải giả vờ ngoan ngoãn nữa!

Ninh Noãn Noãn hất mặt, bước thẳng tới chỗ Lục Yến, ngồi phịch xuống bên cạnh anh, rồi hô to: "Ông chủ, mang xiên thận cừu sang bàn này!"

"Em mời anh ăn!"

Cô quay sang Lục Yến, nhấn mạnh từng chữ một.

Sao thế, anh không phải thích ăn thận cừu lắm à? Em cho anh ăn thỏa thích!

Đỗ Tân Hải sờ cái cằm trơn nhẵn của mình, ánh mắt đầy thích thú nhìn chằm chằm vào Ninh Noãn Noãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!