Tối hôm sau, Ninh Noãn Noãn tan làm liền vội vàng đến gặp Bùi Ôn Ôn. Bùi Ôn Ôn đeo một cặp kính râm.
"Trời tối rồi mà chị còn đeo kính râm làm gì vậy?"
Ninh Noãn Noãn ngồi trong xe hỏi.
Bùi Ôn Ôn tháo kính, lộ ra đôi mắt hơi sưng đỏ.
Ninh Noãn Noãn xót xa đưa tay chạm vào mắt cô ấy: "Anh trai em đúng là đồ đáng nguyền rủa, mù mắt rồi hay sao, lại nỡ làm chị khóc thế này."
[Chị sẽ không bỏ cuộc đâu.]
Bùi Ôn Ôn vừa làm thủ ngữ vừa mím môi, ánh mắt kiên định.
Thất bại tối qua chẳng những không làm cô ấy nản lòng, mà còn khiến lòng can đảm và quyết tâm của cô ấy lớn hơn.
[Anh em không làm khó em chứ?]
"Em không sao. Em là em gái ruột của anh ấy, dù anh ấy có tức chết thì cũng chẳng làm gì được em cả."
Ninh Noãn Noãn cười tự mãn.
Hai người rủ nhau đi xem phim, còn mua hai xô bắp rang bơ to, quyết tâm lấy lại tinh thần để bắt đầu lại từ đầu!
Phim chiếu được một nửa…
[Anh em gọi điện tới này.]
Bùi Ôn Ôn hoảng hốt giơ điện thoại lên cho Ninh Noãn Noãn xem, rồi lo lắng ra hiệu bằng thủ ngữ: [Anh ấy có giận chị không? Có mắng chị không?]
"Sẽ không đâu. Chị nghe đi, anh em chưa bao giờ mắng ai cả."
Bùi Ôn Ôn run lẩy bẩy nhận cuộc gọi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào điện thoại, ra hiệu rằng cô ấy đang nghe.
"Ôn Ôn, em có ở nhà không? Chúng ta gặp nhau đi. Lát nữa anh đến đón em, chắc khoảng 45 phút nữa anh tới."
Cúp điện thoại, Bùi Ôn Ôn hoang mang nhìn Ninh Noãn Noãn. Ninh Noãn Noãn khích lệ cô ấy: "Không sao đâu, chị cứ mạnh dạn mà đi. Đối phó với anh em, chị chỉ cần dịu dàng quấn lấy anh ấy, lâu dần đảm bảo anh ấy sẽ đổ thôi."
"Chúng ta mau về đi."
Ninh Noãn Noãn nói.[...]
Bùi Ôn Ôn ra mở cửa, cô ấy mặc một cái áo khoác mỏng màu kem, bên trong là váy dài bằng vải cotton, tóc búi gọn gàng.
Thật ra bình thường cô ấy rất ngoan ngoãn và thoải mái.
Nhưng mỗi lần gặp Ninh Lăng Trần, cô ấy lại không thể kiểm soát được bản thân, luôn trở nên căng thẳng, lúng túng.
"Lại đây, lên xe đi."
Ninh Lăng Trần rất lịch thiệp khoác vai cô ấy, dìu cô ấy lên xe. Anh lái xe đi không xa, chỉ vòng quanh khu biệt thự nhà Bùi Ôn Ôn một vòng rồi đỗ xe bên lề đường.
Hai người ngồi trên băng ghế dài ở vành đai xanh của khu dân cư, bên cạnh có một ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ lên người họ.
"Ôn Ôn, ở bên anh không hề dễ dàng. Em sẽ phải chịu đựng rất nhiều lời đàm tiếu."
Ninh Lăng Trần mở đầu nhẹ nhàng, giọng trầm thấp. Bùi Ôn Ôn cứ ngỡ anh lại muốn thuyết phục mình từ bỏ, mắt cô ấy lập tức đỏ lên. Cô ấy làm thủ ngữ, ánh mắt kiên định: [Em biết. Em không quan tâm.]
"Nghe anh nói đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!